Mỗi ngày, nhiều lần, lên mạng rồi bấm vào Bauxitevn.info, thấy hiện lên dòng chữ “Trang mạng Bauxite Việt Nam lại tiếp tục bị tin tặc tấn công”. Bên cạnh dòng chữ đó là cái khung đen ngòm, càng lúc càng to hơn. Nghĩ, và xót xa…
Tôi đã từng bị ám ảnh mãi về cái màu đen trên trang bìa của Tuổi Trẻ Cuối Tuần nhân dịp Ngày Nhà báo Việt Nam, sau khi cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt mất. Những bức ảnh với các hình người, mặt người quằn quại trong nhức nhối sự bàng hoàng khó hiểu vì lẽ gì? Tại sao? Tất nhiên, đó là những bức ảnh được TTCT tuyển chọn từ những bức ảnh nổi tiếng của thế giới. Nhưng, điều đó có hề chi - bởi nó phản ánh về màu đen – màu của sự ngột ngạt, bức bối; màu của cái bi ai nghẹn tức ngay cả trong một tiếng thở dài. Tự nhiên, tôi nghĩ đến GS Nguyễn Huệ Chi - người mà khi viết, bao giờ tôi cũng viết hoa chữ Thầy! Sự trăn trở trước cái liều mạng của sai lầm, trước cái vô sỉ của nhận thức, trước cái ích kỷ của vô lương…; của Thầy và của Nhà văn Phạm Toàn, của GS TS Nguyễn Thế Hùng; của hàng triệu con dân Việt, không lẽ chỉ mãi là màu đen của tủi nhục và bất lực thôi sao?
Đôi khi, tôi nói với bạn bè và sinh viên rằng đất nước Việt Nam chỉ mạnh giàu khi thế hệ U60 như tôi đi hết để gặp Thị Nở, Chí Phèo. Đó là thế hệ đầy khiếm khuyết, trưởng giả và ích kỷ. Sự chắp vá về kiến thức, sự cực đoan về tính cách và cái tôi công thần hợm hĩnh đã biến rất nhiều người (kể cả tôi) thành những kẻ tội đồ của xã hội. Rất nhiều câu hỏi không thể trả lời: Tại sao lại có thể ngồi xổm trên vận mệnh quốc gia? Tại sao lại bưng mắt, bịt tai trước thảm hoạ phương Bắc đang đến rất gần? Tại sao không chịu hiểu rằng nỗi đau hàng ngàn năm không thể cởi bỏ được cho dù “hữu nghị” cách nào? Tại sao không biết những cái đầu lớn nhất của chủ nghĩa Đại Hán luôn cho rằng họ không thể chịu đựng được 3 “thứ”: Người Việt, người Nhật và người Mỹ? Tại sao không thể mời những người giỏi giang (nhiều lắm), họp Hội nghị Diên Hồng để bàn cách đổi thay để chấn hưng vận nước? Tại sao không nghĩ rằng những điều bức bối là có thật cho dù cố tình “nhìn nhưng nỏ chộ (thấy)”?...
Những câu hỏi ấy giống như màn đen trên trang Bauxite Việt Nam. Nó sắp lớn hơn một nửa màn hình. Tôi lại chợt nghĩ đến điều mà cựu Thủ tướng Đức Helmut Kohl đã nói: “Cốc nước đầy một nửa thì hơn cốc nước vơi một nửa”. Cái gì đầy và cái gì đang vơi đây? Nếu cái nửa của màu đen cứ tiếp tục nặng dày hơn thì đất nước sẽ đi về đâu?
Tôi đã ngây thơ còn hơn cả một đứa trẻ khi viết Tin tốt lành với niềm tin rằng Bauxite đã Sống lại rồi, em ạ, Hỷ Nhi ơi (Tố Hữu). Lên 8 tuổi, tôi đã thuộc lòng bài thơ "Ba mươi năm đời ta có Đảng". Ngày Tết, ai đến, bố tôi cũng bắt tôi đọc. Mỗi khi như thế, ông cười hạnh phúc lắm. Chắc rằng tôi đã đọc bằng những cảm xúc thơ dại thần tiên: Anh chị em ơi! Ba mươi năm đời ta có Đảng. Hôm nay ôn lại quãng đường dài. Ngọt bùi nhớ lúc đắng cay. Qua sông nhớ suối. Có ngày, nhớ đêm. Thuở nô lệ dân ta nước mất. Cảnh cơ hàn trời đất tối tăm. Ngọt bùi đau xót trăm năm. Chim treo trên lửa, cá nằm dưới dao… (có thể tôi trích không thật chính xác vì đã gần 50 năm rồi) Tôi còn nhớ, tiền mừng tuổi (lì xì) mà các bác, các chú đã cho tôi, thưởng cho tôi vì đã thuộc lòng “30 năm đời ta có Đảng” nhiều lắm. Bố tôi là người đã và đang nói với tôi rằng chừng nào tôi chưa vào Đảng, chừng đó ông chết không nhắm được mắt(!)
Sự đau đớn của một lời nguyền thật khủng khiếp. Tại sao tôi không thể làm được điều mà tôi nghĩ chỉ cần mình cố một chút là được? Cố chịu đựng, cố tìm cách nói ít, hiểu nhiều, cố để nhắm tịt mắt lại trước biết bao điều ngang ngược, thô bỉ của rất nhiều đảng viên mà tôi thấy… Điều đau đớn hơn nữa là tôi biết rõ rằng đảng của khoa Sử, Đại học Khoa học Huế mà tôi đang tồn tại (không lâu nữa), toàn là những người tâm huyết, đáng trân trọng. Vậy, tại sao các đảng của quan chức lại đầy chặt sự tệ hại và dốt nát đến như thế? Chẳng hạn, chỉ có chuyện đá bóng thôi mà VFF không hiểu luật khi cho rằng dù đã nhập quốc tịch Việt Nam, cũng không có quá nhiều cầu thủ “ngoại” trong một đội bóng. Ngu đến như thế là cùng! Tại sao đã là người Việt lại còn phân biệt? Tương tự là ông Trần Đình Đàn, trước khi Quốc hội họp 2 ngày, ông khẳng định: 'Quốc hội ủng hộ chủ trương khai thác bô-xít'(Vietnamnet, 18/05/2009). Ông Đàn còn uy lực hơn cả hàng trăm nghị sĩ. Nói như thế có khác gì coi đại biểu Quốc hội là số không? Cũng tương tự nữa là câu chuyện “cậu đánh máy” của ông Đào Duy Quát… Những người như thế vẫn tiếp tục điều hành niềm vui, mong ước của hàng triệu người; xoay chuyển đường đi của giống nòi; thử hỏi, vận nước không suy, đời dân không thảm mới là chuyện lạ!
Tôi đang cố hình dung cảnh mà thiên tài Tố Hữu đã viết: Chim treo trên lửa cá nằm dưới dao và cảnh Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn. Vùi con đỏ dưới hầm tai hoạ. Có lẽ, cần phải đến Tân Rai, Nhân Cơ để hiểu rõ thế nào là hầm, thế nào là màu đỏ của chất thải từ bauxite? Nếu bạn chui vào hầm, tất nhiên, chỉ có màu đen…
Huế, 3h45’, 27.12.2009
|
Khách gửi hôm Thứ Bảy, 26/12/2009
|
Bạn đánh giá bài này thế nào?
|
Đât nươc trong cơn bỉ cần lắm những tiếng nói như Anh Thịnh. Nhân dân biêt trông chờ vào ai ngoài những người có lương tâm và tri thưc?
Tôi không có năng lực viêt được như Anh. Xin bày tỏ lòng trân trọng và sự ngưỡng mộ đối với Anh và những người đã dũng cảm lên tiếng.
Trương long Điền -Angiang-
Mầu đen đang bao phủ đảng và nhà nước không chỉ bởi nhưng kẻ "áo đỏ tim đen" mà còn chính bởi những người hoặc vì cuộc sống riêng tư, hoặc vì mơ tưởng hão huyền vào sự cải tà qui chính của bọn người xấu. Cái ác hoành hành không chỉ bởi bọn người ác mà còn bởi sự im lặng cúi đầu của nhưng người không ác.
Nếu đã thấy đảng ngày nay không còn như ngày xưa, các bác nên học Ăng-ghen, Lê-nin, Hồ Chí Minh rời bỏ luôn đảng. Không thành lập đảng mới được như các vị ấy thì it nhất lương tâm mình cũng thanh thản và không làm bình phong che chắn cho tội ác nữa.
Nhưng phải xem xét cẩn thận. Không phải ai cũng cứ làm đơn ra khỏi đảng dễ dàng được đâu. Có khi họ tìm cách kỷ luật lên bờ xuống ruộng cho xấu mặt, mất uy tín rồi mới cho ra. Cách hay nhất là cứ lẳng lặng không sinh hoạt đảng, theo điều lệ đcsVN, họ chỉ có thể xóa tên khỏi danh sách đảng viên chứ không thể kỷ luật được.
Ông Thịnh à,
Người xưa có câu: "Người khôn ở với người ngu bực mình". Tôi hiểu tâm trạng của ông và hết sức thông cảm. Xã hội này đảo điên hết rồi ông ạ. Nhờ sự lãnh đạo của đảng CS mà trí thức các ông bị coi như rơm như rác, may mà thời buổi này không bị mang đi thủ tiêu như thời Phạm Quỳnh, Nguyễn Bá Trác hay nhóm Tự lực văn đoàn ..... chứ không thì trí thức bị "thịt" mất hết rồi. Dù sao ông vẫn còn nói lên cho người ta thấy chứ như chúng tôi cứ im miệng sống hèn ông ạ.
Đứa con của Đảng viên
Bác Thịnh ạ, vấn đề là Đảng cách đây 30 năm hoàn toàn khác với Đảng và đảng viên ta ngày hôm nay. Đảng viên lúc đó là người hy sinh đầu tiên, đổ máu đầu tiên, gian khổ nhận vào mình, vật chất nhường cho dân. Còn Đảng viên bây giờ vào đảng để trục lợi, mà Đảng cũng dùng lợi ích vật chất (phong bì các loại, cho phép đảng viên (hải quan, CSGT, thuế, cấp phép XD) hành dân là chính để kiếm chác bù vào tiền lương không đủ sống, các thành ủy là người chiếm đoạt các chỉ tiêu phân phối nhà để chia lại cho các cơ quan của Đảng v.v....) và bằng cách đó để thu hút viên chức và duy trì vị thế lãnh đạo của Đảng trong xã hội. người ta giữ vị trí lãnh đạo của Đảng theo kiểu rẻ tiền và tầm thường như thế nên chỉ thu hút được trong bộ máy Nhà nước những người có vị trí lãnh đạo tầm thường, vô cảm, thiểu năng trí tuệ và tham lam độc ác, lãnh đạo bằng áp đặt cường quyền dốt nát chứ không bằng trí tuệ và lương tâm. Trụ cột nước nhà như vậy đất nước tất phải loạn và nghèo đói.
Cần phải thấy Đảng bây giờ chỉ còn lại là cái tên vỏ cộng sản còn hầu hết Đảng viên có chức quyền và nắm các nguồn lực quốc gia đều đã thoái hóa biến chất. Ai không vào hùa với cái khuôn mẫu 'xôi thịt' đó thì đã bị loại ra khỏi cuộc chơi ngay từ vòng xét cán bộ cấp cơ sở trưởng/ phó phòng rồi làm sao mà leo được lên các chức vụ cao hơn để đảm đương việc nước.
Cứ như vậy người leo cao là người thành công trong các cuộc đua chạy chức chạy quyền rất tốn kém tiền tỷ và trăm tỷ, vậy khi ngồi vào ghế họ phải thu hồi vốn, phải trả nợ cho các doanh nghiệp đã ứng vốn cho họ khi chạy đua vào cái ghế quyền lực Nhà nước.
Điển hình là vụ ông Thành vừa được bầu làm chủ tịch Hải phòng đã được ông Tổng GĐ thép Việt nhật đầu tư vận động HDND bầu làm chủ tịch, báo chi nêu tiêu cực có bằng chứng rõ ràng vậy nhưng ông Thành cuối cùng vẫn được ' tín nhiệm".
Xã hội đổi trắng thay đen, cái ác thắng cái thiện, đồng tiền ngự trị xã hội như vậy làm sao dân không khổ, rối ren bạo loạn khắp nơi.
Dân ta đa số không dám chống đối vì đa số vẫn bị lẫn lộn giữa Đảng ngày xưa và Đảng hôm nay, vẫn hy vọng có một mùa xuân nào đó Đảng hôm nay sẽ lột xác trở thành Đảng ta 50 năm trước đây, khi còn là người lãnh đạo công tâm và vì dân vì nước.
Ở Trung quốc, sau khi ông Mao chết dưới sự lãnh đạo của ông Đặng tiểu Bình Đảng CS TQ đã tự lột xác mình để lãnh đạo TQ thành một đất nước đáng được kính trọng như ngày hôm nay.
Còn Đảng ta ngày đó là khi nào? có ai trả lời được câu hỏi này của người dân Việt hay không?
Nếu như "không lâu nữa" anh không còn vinh dự đứng trong hàng ngũ tiên phong của đất nước này - nó là đảng csVN - thì tốt nhất anh nên theo gương bác Phạm Đình Trọng mà chủ động xin ra trước mới là cao, theo thiển ý của tôi.
Xin tỏ lòng ngưỡng mộ anh!
Anh Thịnh ơi, anh có nhớ 30 năm đời ta có đảng là ở thời điểm thập niên 60 không. Lúc đó xã hội cũng ít nhiều không có tham nhũng, người dân có cuộc sống công bằng không như thời nay, những người mệnh danh đảng làm giầu, tham nhũng coi dân đen như cỏ rác, chà đạp lên cuộc sống an lành mà đáng ra người dân phải được hưởng. Mầu đen đang phủ dần khắp đất nước, mặt trời đã bị đám mây đen bao phủ. Ngọn gió nào thổi tan mây mù? Chính nhũng lời tâm huyết của tất cả những người còn lương tri lên tiếng ta mới mong những người đang nắm giữ vận mệnh đất nước thức tỉnh để xã hội công bằng thuộc về dân và của dân.
CÂM ĐIÊC
Gửi phản hồi mới (xin gõ tiếng Việt có dấu và tuân thủ Nguyên tắc Dân Luận để được chấp nhận)