Trong mục này tôi mạn phép ghi lại một vài ý kiến mà tôi cho là ...hay (dù không nhứt thiết phải đồng ý) trong ngày khi đọc trên trang chính Đàn Chim Việt. Có rất nhiều ý kiến thú vị, uyên bác...của độc giả mà đã làm cho trang web thêm phần hấp dẫn. Sự chọn lựa này phần nào có tính tình cờ vì có nhiều ý kiến rất xuất sắc mà tôi đã bỏ sót. Xin tạ lỗi và cám ơn!
Nếu Thế vận có kỳ thi rước đuốc
Huy chương vàng xin nhượng Bắc Triều tiên
Nhưng khom lưng chịu nhục trước Thiên triều
Thì Việt Cộng chúng lãnh phần đi trước
Nếu Thế vận có tranh tài bán nước
Huy chương vàng đồng đội thuộc Đảng ta
Mấy mươi năm nô lệ hóa quê nhà
Dâng biển đảo cùng đất liền cho giặc
Nếu Thế vận có thi tài dày mặt
Huy chương vàng ngài Thủ tướng nước ta
Mở miệng ra là cái giọng thật thà
Mà dối trá, đê hèn không thể tả
Nếu Thế vận có kỳ thi bằng giả
Huy chương vàng đâu chạy khỏi anh Ba
Học ở đâu? Cửa biển hay bến phà?
Mà y sĩ, cử nhân đầy đủ cả!
Nếu Thế vận có thi tài canh mả
Huy chương vàng Bộ chính trị Đảng ta
Bốn mươi năm ôm mãi cái xác già
Và rửa ráy bằng mồ hôi dân khó
Nếu Thế vận có thi tài của chó
Huy chương vàng “con” Thủ tướng nước ta
Phận chó săn rình rập khắp mọi nhà
Theo lịnh chủ nào biết gì đồng loại
Nếu Thế vận có tranh tài làm mọi
Huy chương vàng nào thóat khỏi Đảng ta
Bầy đảng viên từ trẻ cho đến già
Cúi lưng xuống cho bọn Tàu cỡi cổ
Nếu Thế vận có kỳ thi cùng khổ
Huy chương vàng chắc hẳn thuộc dân ta
Bắc Trung Nam, trong mỗi một mái nhà
Niêm ô nhục đã thấu trời xanh thẳm!
CB
SD 5-01-08
(Gởi anh Lê Minh Phiếu và các bạn trẻ)
Thế vận hội Olympic 2008 sắp diễn ra tại Trung Quốc vào tháng 8 này đang là một sự kiện gây nhiều chú ý trên thế giới. Như đã xảy ra nhiều lần trong quá khứ, người ta đang bàn cãi về việc chính trị đã bị đem vào thể thao và ý nghĩa của Thế vận hội đã bị làm vấy bẩn.
Đảng là gì?
Đất nước tôi ai người không biết Đảng?
Nhưng hỏi Đảng là gì thì lãng đãng lơ mơ
Đảng viên quèn thì bảo cái bệ thờ
Thờ Mác, thờ Lê, thờ Mao, thờ Hồ chủ tịch
Tổng Bí thư có thằng rất lố bịch
Chẳng ngại ngùng xưng Đảng chính là tao
Đám dân đen định nghiã loạn cào cào
Quân bán nước, đồ lưu manh đểu giả
Lũ giết người, bọn đê tiện tham ô
Ba triệu đảng viên là một lũ côn đồ
Trung ương Đảng ba trăm thằng đầu nậu
Bộ Chính trị mười ba thằng bả đậu
Óc lợn lòi xưng trí tuệ đỉnh cao
SD 04-4-08
Há miệng mắc quai
Há miệng thì lại mắc quai
Ngậm miệng thì hóa tay sai thằng Tầu
Dùng dằng gà mắc lưỡi câu
Nhả ra không đặng ngậm lâu khó lòng
Anh em coi bộ không xong
Chú Tô...trốn mất còn mong nỗi gì!
Vò đầu trách Bác..ngu si
Đẻ ra cái đảng cu li cho Tàu
01-28-08
Truyện ngắn của Trần Dân Bảy
Dựa theo dã sử tiểu thuyết độc nhất của nhà báo danh tiếng Trần Dân Tiên
- (Bản tiếng Anh: The life of Uncle Bay by Seven Bareman)
Tôi là một nhà báo chuyên nghiệp.
Trong cuộc đời làm báo lâu năm của tôi, tôi đã nhiều lần phỏng vấn các nhân vật danh tiếng, không những trong cộng đồng người Việt mà cả các dân tộc khác, ngay cả với các viên chức cao cấp chính quyền địa phương của Mỹ. Dù vậy tôi cũng không thể ngăn được bồi hồi xúc động khi nhận được email cho biết tôi được Cậu Bảy nhận lời cho phép phỏng vấn. Làm sao mà không mừng cho được. Tôi cứ nghĩ mình nằm mơ. Mình mà được Cậu Bảy cho phép phỏng vấn ư? Có trời mới tin được, vinh dự biết là bao. Thiệt là phúc ba đời vì nghe nói nhiều nhà báo danh tiếng ngoại quốc khẩn khoản xin hầu chuyện cùng Người mà không được chấp thuận.
- Để em ra coi thử. Mà sao con vện nhà mình nó cũng không sủa vậy cà!
Ở trong nước, người dân phải “nuốt” ông Hồ như dân kinh tế mới nuốt khoai mì. Ngán lắm mà phải nuốt vì đó là thứ duy nhất người ta khen bổ, khuyến khích cho ăn, có sẵn, ê hề, rẻ mạt! Ăn thì muốn ói, không ăn thì chết đói. Có lẽ từ đứa trẻ đến cụ già, ai cũng ngày đêm mong mỏi có một ngày đẹp trời nói lời đoạn tuyệt với nó.
Ở ngoài nước thì ông Hồ như cái mụt cóc mọc chỗ kín. Hằng ngày bận công ăn việc làm thì nó chẳng gây ngứa ngáy phiền hà gì cả, quên phứt đi; nhưng lâu lâu rảnh rỗi, có việc thì cũng thấy mắc cỡ, bực bội vì sự có mặt của “nó”.
Caubay -
Truyện ngắn
Tiếp theo chuyện dài dài “ Cậu Bảy du Ba đình”. Đã là truyện thì tất là hư cấu, chê dở thì cứ việc tự do biểu tình phản đối, Caubay không cấm.
Mỗi năm cứ gần đến dịp lễ Giáng Sinh, trời San Diego lại bắt đầu lạnh. Dù khí trời chỉ hơi khô và không đến nỗi băng giá dầm dề như các tiểu bạng miền Bắc nước Mỹ, Cậu Bảy cũng cảm thấy co ro lắm. Nhưng điều làm Cậu Bảy, vốn là một người cắt cỏ tận tụy, bực bội hơn là chuyện khó mướn nhân công. Mấy “chiến hữu” Mê-hi-cô, phần lớn theo đạo Thiên chúa, thường về nước thăm gia đình hay ở nhà để tận hưởng không khí ấm cúng trong ba ngày lễ.
Ranh ngôn trước khi vào truyện "Đã là truyện thì tất là hư cấu, Caubay bận cắt cỏ xin miễn hầu tòa".
Vào cuối thế kỷ 20 thiên hạ loạn lạc, thiên tai xảy ra khắp nơi. Nhiều điềm lạ xảy ra như gà ăn đá, người ăn xi măng, khỉ hóa thành người. Lúc bấy giờ ở thành Sài Côn nước Việt có một người tên là Cậu Bảy, tự Da-cát, tính tình cao ngạo, văn võ song toàn, sức khỏe vô địch, có tài sử dụng cây cào cỏ cả ngày không biết mệt. Nhưng tài bất phùng thời, vừa tuổi trưởng thành thì nước nhà bị giặc cướp tiếm quyền. Cậu Bảy chán ghét thế sự nên xuống ghe lánh nạn đến San Thành qui ẩn, ngày ngày vui với cỏ hoa. Dù vậy cái khí ngạo hãy còn nên những khi uống rượu cùng bè bạn Cậu Bảy thường gõ chén ngâm nga như vầy:
“Chiều chiều ông Bảy đi trim
Cái ve cái chén cái liềm sau lưng”