Buồn vui vùng biển mặn Cần Giờ
VietCatholic News (Thứ Hai 10/03/2008 19:28)
BUỒN VUI VÙNG BIỂN MẶN CẦN GIỜ
Cũng khá lâu không có dịp về vùng duyên hải Cần Giờ, bỗng nhiên có tên trong danh sách “thực tế” tôi được trở lại nơi mà cách đây 10 năm đã từng lui tới. Tạm gọi theo như các phương tiện thông tin đại chúng và các báo cáo thì vùng ven đô Thành phố này đang phát triển dữ dội! Cũng chẳng phủ nhận chuyện phát triển chung theo xu thế của xã hội, nhưng vẫn còn đâu đó những nỗi niềm!
Thực hư như thế nào nhưng chỉ mạo muội thấy vài điều đau nhức:
TRÌNH ĐỘ HỌC VẤN – TRI THỨC:
Hỏi thăm một số em đang học Trung Học Phổ Thông thì được biết tỷ lệ các em học sinh vào các trường đại học chỉ đạt con số thật khiêm tốn 10% và trong số 10% đấy thì chẳng có bao nhiêu em đậu vào các trường “danh tiếng”.
Làm gì thì làm, muốn nâng một vùng, một khu vực lên trước hết ta phải nâng cao đời sống dân trí và trình độ học vấn cho các thế hệ tương lai.
Một bữa trưa nọ, chui vào một phòng internet thì tôi cảm thấy thật bất ngờ: không còn máy trống. Nhìn vào đó hầu như những khuôn mặt choai choai của các em học sinh. Bước thêm vài bước để đến tiệm kế tiếp thì cũng chẳng khá gì mấy. Toàn là học sinh và học sinh mà thôi. Đành biết là xã hội phát triển, đất nước phát triển thì các em nói riêng và dân chúng nói chung cần phải tiếp cận với internet. Tưởng chừng internet mang lại tri thức, mang lại hiểu biết cho các em nhưng nhìn xung quanh toàn là game và game mà thôi!
Nhìn các em mãi miết bên chiếc màn hình game mà tôi cảm thấy chạnh lòng làm sao đó. Không biết là có bi quan lắm hay không nhưng thật sự tôi cứ dằn vặt mãi: Đời các em sẽ đi về đâu.
ĐỜI SỐNG GIA ĐÌNH:
Điều đau lòng nhất mà dân ở vùng Duyên Hải - Cần Giờ này ai ai cũng biết cả, đó chính là tệ nạn ly thân ly dị.
Chỉ một vòng thăm vài gia đình thôi thì thực trạng gia đình rõ nét hơn bao giờ hết. Chỉ mới đi thăm chục gia đình thì cả chục gia đình đều có vấn đề về đời sống gia đình. Tưởng chừng vấn đề gia đình chỉ có ở các vùng thành thị và phát triển thôi, nào ngờ giờ này nó đã lan rộng đến vùng đất nghèo biển mặn. Theo hoàn cảnh các gia đình mà tôi biết được thì phải nói rằng tỷ lệ các gia đình tan vỡ ở vùng nghèo này không còn ở mức báo động đỏ nữa mà phải nói là “không còn gì để mất”. Họ cưới nhau đó nhưng họ sẵn sàng bỏ nhau. Họ chẳng xem lề thói, luật lệ và tiếng nói lương tâm ra làm sao cả. Họ cứ ưng thì cưới và không ưng thì bỏ thôi.
Một bà cũng đứng tuổi bán quán nước nhỏ ở đường Đào Cử - Thị trấn Cần Thạnh chẳng ngần ngại nói với tôi: “Ổng bỏ tôi khi tôi vừa sinh xong đứa thứ sáu. Đến nay hơn hai chục năm rồi! May mà tôi không đi bước nữa chứ nếu đi thì khổ lắm!”.
Một chị ở khu Rạch Lở năm nay ngoài bốn chục nói với tôi: “Không hiểu sao ông bỏ đi cách đây 4 năm, để lại 4 mẹ con tôi sống lây lất với nhau”.
Một cô bé ở xã An Thới Đông, chẳng hiểu sao chỉ về ở với nhau đúng một đêm tân hôn và sau đó không có ngày gặp lại. Điều đáng nói là chuyện tình “một đêm” ở vùng ven biển mặn này không phải là không phổ biến.
Chẳng biết đến bao giờ thì đời sống hôn nhân gia đình được trả lại cho nó sự thanh cao, sự tinh tuyền của nó từ thời ông bà để lại. Chẳng biết đến bao giờ thì vùng biển mặn này trong các gia đình đều đầy đủ bóng của cha, dáng của mẹ.
VIỆC LÀM - LAO ĐỘNG:
Vùng ven biển thì sống nhờ biển chứ có chuyện gì để mà bàn đến! Bàn đến thì cũng tạm gọi là vô duyên nhưng thật vô duyên nếu không bàn đến nó.
Trước đây thì chim trời cá biển, trời cho ai nấy hưởng. Thế nhưng, quan niệm ấy chỉ còn khi đất rộng người thưa. Nay thì hoàn toàn khác hẳn, đất chật người đông để rồi tìm kế sinh nhai cũng như mưu sinh cho cuộc sống hàng ngày quả là vất vả.
Buổi sáng nọ, theo chân các người “thợ cào nghêu” tôi mới cảm thấy thấm thía cho người nghèo vùng biển. Họ phải ngâm mình dưới nước biển và dưới cái nắng gắt của mặt trời để tìm từng manh áo, miếng cơm. Nghề “cào nghêu” ấy chỉ dành cho những người có sức khoẻ, chứ nếu người không có sức khoẻ như hai mẹ con nọ thì cuộc sống của họ nhờ vào mấy con hào ven bờ đá. Cả ngày phơi mình dưới nắng nóng, được vài chục ngàn đắp đổi qua ngày. Mà đâu phải ngày nào cũng có hào để mà đục, để mà đẽo. Thật lạ lùng, thật mầu nhiệm là chẳng hiểu sao những con hào lại cứ thích bám vào những phiến đá gập ghềnh. Giữa cái khó nó ló cái khôn, giữa cái rủi của cuộc đời nó lại là cái may của người nghèo. Hỏi thăm người mẹ thì chị ta nói: “May lắm chú ơi! Nhờ vào chương trình kè đá này mà có hào bám vào đá để hai mẹ con tui ngày ngày kiếm sống”. Con bé con của chị năm nay 15 tuổi, hỏi ra thì được biết nhà nghèo quá, con bé phải nghỉ học cách đây vài năm!
Thật sự ra thì cũng chẳng phủ nhận được những căn nhà cao cửa rộng, thậm chí là cả vi-la cứ nhan nhản mọc lên vùng biển mặn này. Thế nhưng nào đâu của người vùng biển này, nó toàn là của những đại gia từ thành phố xuống đầu tư đấy thôi. Kiếp nghèo của những người nghèo vẫn hoàn nghèo trước cái khắc nghiệt của cuộc đấu tranh sinh tồn.
Tạm kết: Về nằm trong căn phòng ấm cúng, an toàn của tu viện nhưng mà lòng tôi quặn đau làm sao đó về vùng biển mặn này.
Không chỉ cứ chăm chăm chú chú phát triển cái bề ngoài mà người ta vẫn thường nói là đường sá, nhà cửa mà chẳng để ý gì đến con người. Thế đấy! Người ta vẫn loanh quanh luẩn quẩn trong cái vòng xoáy của cuộc đời: chuyện cần lo thì chẳng lo, chuyện không cần lo thì cứ mãi lo. Lo cho trình độ dân trí, lo cho đời sống nhân bản gia đình đâu chẳng thấy mà chỉ thấy nhăm nhe lo cho du lịch mà thôi. Mà thật ra du lịch cũng chẳng nên hình nên dạng gì, có chăng chỉ có ở trên giấy và trên vở mà thôi. Người người chỉ đua nhau đi tìm thành tích, nhà nhà chỉ đua nhau đi tìm công trạng. Thực trạng đau lòng về đời sống thực tế có mấy ai để đến chăng?
An Mai, CSsR