Xin cho cánh đồng của Chúa có nhiều ''Thợ Gặt'' biết dấn thân phục vụ và sống xứng đáng với chức vụ
VietCatholic News (Thứ Năm 10/04/2008 16:38)
Xin cho cánh đồng của Chúa có nhiều "Thợ Gặt" biết dấn thân phục vụ và sống xứng đáng với chức vụ
“Lạy Chuá xưa Chúa đã phán: Lúa chín đầy đồng mà thiếu thợ gặt…” là lời hát thuờng nghe đuợc vào những ngày Chúa nhật cầu cho ơn Thiên Triệu trong lịch Phụng vụ của Giáo hội.
Nghe lời hát này nhiều nguời cứ nghĩ đơn giản rằng Giáo hội muốn giáo hữu góp lời cầu nguyện để càng ngày càng có thêm nhiều linh mục, tu sĩ hầu đáp ứng con số giáo dân gia tăng theo thời gian. Hơn nữa cũng cần có thêm nguời dấn thân vào con đuờng tu trì để thay thế cho những mục tử đã gìa yếu, không còn khả năng phục vụ nữa.
Thật ra nghĩ như vậy là chưa hoàn toàn đúng. Giáo hội đặc biệt dành ngày Chúa nhật thư tư Phục sinh gọi là Chúa nhật Chúa Chiên Lành cũng là Chúa nhật cầu cho Ơn Thiên Triệu là Giáo hội còn nhìn xa hơn. Cần có thêm “thợ gặt” vì cánh đồng truyền giáo bao la bát ngát hãy còn để hoang vu ở nhiều nơi, nhiều chỗ. Hãy còn qúa nhiều người trên mặt đất này chưa biết Chúa vì vắng bóng nguời đi rao giảng tin mừng cứu rỗi.
Nhưng ngoài việc cầu nguyện để có đủ mục tử chăm sóc cho đoàn chiên đã có sẵn và cần có thêm nhiều “thợ gặt” để khai thác cánh đồng truyền giáo còn hoang phế, hẳn là Giáo hội còn muốn giáo hữu cầu nguyện cho sự thánh thiện và lòng nhiệt thành của các mục tử để các ngài biết sống giản dị, hy sinh và luôn tỉnh táo để biết rằng sống giữa thế gian nhưng không được theo thói tục thế gian hầu chu toàn bổn phận trong vai trò của mình. Nói cách khác Giáo hội mong muốn càng ngày càng có nhiều mục tử chân chính và giảm bớt đến mức tối thiểu con số mục tử chưa thật sự xứng đáng, chưa sống thật đúng đời tận hiến của các bậc tu trì.
Mục tử chưa xứng đáng là ai? Thưa là những mục tử thích sống an nhàn, chưa dốc toàn tâm toàn lực để hoàn thành trách vụ của nguời mục tử. Họ là những mục tử chưa sống đúng với tinh thần nghèo khó của nguời đã tuyên hứa từ bỏ tât cả để đi theo Chúa. Họ cũng là những mục tử thích huởng thụ hơn là hy sinh, đôi khi còn tiêm nhiễm thói hư tật xấu …
Có một câu chuyện vui kể về một linh mục ham ăn nhậu đến độ có lần uống qúa chén. Đến giờ làm lễ linh mục quýnh quáng mặc áo lễ chệnh choạng buớc ra làm lễ. Khi huớng về phía giáo dân, đầu óc linh mục còn nửa tỉnh nửa say cho nên thay vì nói lời chúc “Chúa ở cùng anh chị em” thì lời chúc lại biến thành câu hỏi “Chúa ở đâu rồi anh chị em?”. Tuy đây chỉ là một câu chuyện vui nhưng nó cũng phản ảnh phần nào thực trạng của một số linh mục còn ham mê thú vui vật chất, chưa thực sự sống cuộc sống đơn sơ, giản dị của nguời mục tử.
Một lần tôi đọc đuợc trên internet một câu chuyện hơi là lạ. Một giáo dân từ Mỹ về Việt Nam xin lễ nhưng bị linh mục chê ở Mỹ về mà xin lễ với bổng lễ “bèo” như vậy thì … xin lỗi. Tôi cứ tuởng đó là chuyện có một không hai ở trên đời nhưng không ngờ chính tôi cũng đã có lần gặp phải truờng hợp tuơng tự.
Tôi không rõ ở Việt Nam mỗi lần xin lễ giáo dân phải đưa bao nhiêu tiền nhưng hiện nay tại giáo xứ tôi đang ở (và tôi tin rằng ở các giáo xứ Mỹ khác cũng vậy) giáo dân chỉ cần 5 đôla nếu không đăng tên trong Bulletin của giáo xứ hay 10 đôla nếu có đăng tên để xin một ý lễ. Trong cuốn “Những Trang Nhật Ký Của Một Linh Mục” linh mục Nguyễn Tầm Thuờng kể trong một dịp sang Ấn Độ ngài đến dâng lễ tại một Dòng Kín và nhận đuợc một phong bì 50 ruppi cho ý lễ hôm đó. Linh mục cũng cho biết ở Ấn Độ trung bình một ý lễ là 30 ruppi (46.10 ruppi theo giá chợ đen hay 45.50 ruppi theo giá chính thức đổi đuợc 1 đôla Mỹ).
Theo “giá biểu” ở bên Mỹ tôi thường gửi 100 đôla về các giáo xứ nghèo ở Việt nam để xin dâng 10 ý lễ với ý nghĩ làm một công hai chuyện, vừa xin lễ lại vừa có thể giúp các linh mục tại các giáo xứ nghèo ở bên quê nhà. Thuờng thì mỗi khi tôi email hay gọi điện thoại hỏi truớc đều đuợc các linh mục vui vẻ đón nhận. Một linh mục còn nói với tôi cứ gửi về cho ngài càng nhiều ý lễ càng tốt để ngài dâng lễ lấy tiền mua vật liệu tu sửa nhà thờ. Nhưng cũng có lần bị một linh mục chê “Ở Mỹ mà như vậy thì thuờng qúa”. Linh mục tỏ vẻ ngần ngại không muốn nhận khiến tôi chưng hửng đành phải xin lỗi đã làm phiền linh mục. Tôi không dám bình phẩm gì về vịệc này chỉ cảm thấy hơi buồn.
Trong ngày Chúa nhật cầu cho ơn Thiên Triệu, giáo hữu cần cầu nguyện cho các linh mục và tu sĩ là những người đã dấn thân trong đời sống tu trì. Các ngài cũng chỉ là những con người yếu đuối không sao tránh khỏi những sai sót, lỗi lầm. Đặc biệt trong dịp này giáo hữu Việt Nam cần cầu nguyện nhiều cho các mục tử gỉa hiệu thuờng đuợc gọi là các linh mục và tu sĩ quốc doanh để họ sớm tỉnh ngộ mà quay về đường ngay nẻo chính. Mang danh linh mục, tu sĩ nhưng đức tin của họ đã bị lệch lạc, lối sống của nhiều người trong họ không còn là lối sống của nguời tin theo Chúa. Lời nói và việc làm của họ đi ngược lại với đường hướng của Giáo hội. Họ không tuân phục Tòa thánh, không vâng lời các Giám mục. Họ không còn thuộc về Giáo hội của Chúa nhưng vẫn mặc áo dòng và vẫn tự xưng là linh mục, tu sĩ.
Hẳn mọi người còn nhớ vào khoảng thời gian này năm ngoái dư luận thế giới xôn xao về việc một số giáo sĩ Ba Lan cộng tác với chế độ cộng sản trước đây. Những giáo sĩ này đã bí mật cộng tác với chế độ cộng sản và mới chỉ bị phát giác trong thời gian gần đây. Ngược lại các linh mục và tu sĩ quốc doanh tại Việt Nam đã công khai cộng tác với chế độ cộng sản. Những linh mục và tu sĩ quốc doanh này có thể lấy cớ bị áp lực hay bị bắt buộc phải cộng tác nhưng đó là chuyện của hơn 30 năm về trước kìa. Bây giờ khác rồi, họ có thể trở về với Giáo hội không còn khó khăn nữa. Vấn đề là họ có muốn hay không mà thôi.
Những mục tử gỉa hiệu này có người là đảng viên, là đại biểu quốc hội …, họ làm việc trong các “Ủy ban Đoàn kết” là tổ chức được lập ra nhằm lung lạc giáo hữu Công giáo. Trong hơn 30 năm qua họ đã cản bước tiến của Giáo hội trên quê hương, gây phiền muộn cho hàng giáo phẩm và khổ đau giáo dân Việt Nam. Thực chất họ chỉ là những con sói đội lốt mục tử. Có người đã không ngần ngại gọi những linh mục và tu sĩ quốc doanh là những kẻ đã bán linh hồn cho ma qủi.
Nhân nói đến chuyện bán linh hồn tôi nhớ đến một nhân vật trong một cuốn phim. Cuốn phim này tôi không được xem nhưng biết được nọi dung qua lời thuật của linh mục Vũ Minh Nghiễm trong một bài suy niệm của ngài.
Theo linh mục Vũ Minh Nghiễm thì cuốn phim được dàn dựng từ nhạc kịch Damn Yankees rất nổi tiếng trong thập niên 1950 tại New York. Vai chính của cuốn phim là Joe Boyd một người đã ngoài 40 tuổi. Ngay từ lúc còn nhỏ Joe hằng mơ ước được trở thành một ngôi sao sáng chói trong làng cầu baseball. Nhìn lại thấy mình đã ngoài 40 tuổi nhưng giấc mơ vẫn còn đó, Joe vẫn không ngừng mơ ước được trở thành một cầu thủ nổi tiếng.
Thế rồi một sự kiện bất ngờ đã xẩy đến. Một người lạ mặt tên là Applegate xuất hiện và nói với Joe rằng tuy chàng đã qúa tuổi để trở thành một cầu thủ nhưng Applegate có thể biến đổi Joe trở thành một thanh niên trai trẻ ở lứa tuổi đôi mươi. Applegate cũng nói có đủ quyền phép để biến giấc mơ của Joe thành sự thật. Kẻ có thể làm được những việc như thế là ai nếu không phải là Satan, quyền lực của bóng tối.
Joe biết rõ với Satan thì mọi việc đều có thể nhưng để đổi lấy giấc mơ kia chàng phải bán linh hồn cho nó. Joe rất phân vân nhưng cuối cùng chàng bằng lòng bán linh hồn với điều kiện là chàng có thể huỷ bỏ giao kèo nếu chàng muốn, vào trước ngày tranh tài để đoạt chức vô địch. Satan nghĩ một khi Joe đã đi qúa xa thì không thể nào quay trở lại để hủy bỏ giao kèo được nữa và nó bằng lòng việc mua bán với điều kiện nói trên.
Thế rồi Satan liền biến đổi Joe từ một người đã ngoài 40 tuổi thành một thanh niên 22 tuổi vạm vỡ, nhanh nhẹn, đầy nhựa sống. Joe lặng lẽ từ gĩa vợ con ra đi để bắt đầu cuộc đời mới đầy hứa hẹn.
Joe Hardy- tên gọi mới của chàng- đến Washington và xin gia nhập một đội banh ở đây như là một chân tập sự. Chỉ một sáng một chiều Joe Hardy đã trở nên một cầu thủ xuất sắc đựợc mọi người hâm mộ. Joe Hardy trở thành thần tượng của nhiều người. Joe không ngờ danh vọng của mình lại lên cao đến như vậy. Chàng không thể ngờ cuộc đời của chàng lại lên hương, hạnh phúc, tốt đẹp đến như vậy.
Thế rồi thời gian diễn ra cuộc tranh tài dành chức vô địch thế giới về môn baseball đã gần kề. Thời gian quyết định tuyệt đỉnh danh vọng của chàng cũng là thời gian giao kèo với Satan sắp đến ngày mãn hạn. Joe Hardy bỗng cảm thấy không còn hăng say với công việc. Càng lúc chàng càng cảm thấy như có một lỗ trống trong tâm hồn mà của cải, danh vọng, thú vui không lấp đầy được. Satan sắp xuất đầu lộ diện để bắt linh hồn chàng. Joe vô cùng sợ hãi nghĩ tới ngày đó và sau những dằn vặt cuối cùng Joe đã quyết định hủy bỏ giao kèo với Satan, không tham dự trận đấu. Từ đó Joe Hardy biến mất khỏi sân bóng một cách bí mật và bất ngờ giống như khi chàng xuất hiện. Ít ngày sau người ta thấy chàng trở về với gia đình dưới hình dáng của một người ngoài 40 tuổi tên là Joea Boyd.
Câu chuyện trên thật đáng để cho các linh mục và tu sĩ quốc doanh suy nghĩ. Hơn ai hết các linh mục và tu sĩ dù là linh mục và tu sĩ quốc doanh cũng đều biết lời Chúa trong sách Tin mừng của thánh Luca “Được lời lãi cả thế gian mà lỗ vốn mất linh hồn nào được ích gì”. Tự đặt mình ra ngoài Giáo hội thực ra các linh mục và tu sĩ quốc doanh cũng chẳng được lời lãi cả thế gian. Bất qúa họ chỉ được bố thí cho chút bả vinh hoa: bằng khen, mề đay, chút ít quyền lợi vật chất. Thử hỏi những thứ đó có đáng để đánh đổi cho phần rỗi linh hồn hay không?
Gần đây đã có một số nữ tu xin ra khỏi Ủy ban Đoàn kết. Đó là quyết định khôn ngoan. Các linh mục và tu sĩ quốc doanh khác hãy nhìn lại mình. Nói chẳng ai nghe, ra báo không ai thèm đọc mà mỗi năm tiêu phí của công qũy hàng mấy tỉ bạc. Nhà nước hẳn biết rõ điều đó cho nên việc dẹp bỏ các Ủy ban Đoàn kết nơi dung chứa các linh mục và tu sĩ quốc doanh sớm hay muộn cũng phải đến. Hỡi những người đi trật đường hãy mau quay trở lại. Như người cha trong dụ ngôn đứa con hoang đàng, Giáo hữu Việt Nam với tinh thần vị tha chắc chắn sẽ mở rộng vòng tay đón nhận những người sai đường lạc lối biết ăn năn trở lại. Các linh muc và tu sĩ quốc doanh, nhất là những vị tuổi tác đã cao hãy mau mau quay về kẻo không còn kịp nữa.
Vermont 10/4/2008
Lại Thế Lãng