[go: up one dir, main page]

Xin chào vị khách thứ
VietCatholic Network
Từ bụi tro Chúa nâng con lên hàng ''khinh tướng''
VietCatholic News (Thứ Ba 13/05/2008 08:00)
“TỪ BỤI TRO CHÚA NÂNG CON LÊN HÀNG KHINH TƯỚNG”

Thời tiết đang chuyển mùa, một mùa hè - mùa thánh hiến - nữa lại về. Đến hẹn lại lên, các chủng viện, các hội dòng đang nao nức để chuẩn bị cho những ngày lễ trọng đại của mình. Nào là tiên khấn, vĩnh khấn, phó tế, linh mục. .. Mừng đấy, vui đấy nhưng đàng sau những đại lễ đấy còn rất nhiều điều suy nghĩ.

Trước hết, con xin lỗi “cây cổ thụ” Kim Long. Quả là một hồng phúc lớn Thiên Chúa đã ban cho người tu sĩ, linh mục cũng như cho gia đình, bạn bè, và cho Giáo Hội. Từ nguồn cảm hứng thánh thiêng đấy, Cha Kim Long đã đặt lời cho bài hát Từ Ngàn Xưa với tâm tình hết sức là trân trọng, trìu mến: “Từ ngàn xưa Cha đã yêu con, Cha gọi con giữa muôn người ... Cha viết như thế, Cha khẳng định như thế để nói về phận của những con người dâng hiến đấy, những con người dâng hiến đấy phận là phận bụi tro nhưng Chúa yêu thương nâng lên hàng “khanh tướng”.

Không chỉ có Cha Kim Long mà còn nhiều nhạc sĩ khác cũng có tâm tình như Cha “Đời con Chúa ơi sao quá mọn hèn mà Chúa đã gọi con bước lên ...” (Việt Khôi), “Dầu con đây có là chi ? Là bụi tro trong nắm bụi tro ...” (Ân Đức), “Giữa muôn người Chúa đã dủ lòng thương con. Ngài lên tiếng gọi con, dù con đây chẳng là gì ...” (Anh Tuấn). ..

Từ bụi tro Chúa nâng con lên hàng khanh tướng”, Cha Kim Long cảm nghiệm rất chính xác, rất đúng. Thế nhưng thực tế cuộc sống cho thấy rằng nhiều tu sĩ, linh mục không phải lên hàng “khanh tướng” như Cha đã viết nhưng phải nói đúng hơn là hàng “khinh tướng”. Đáng tiếc thay nhiều vị đã không kịp nhận ra cái phận của mình mà chỉ nghĩ đến cái giây phút hiện tại trong hàng ngũ “khanh tướng”.

Nhiều và nhiều vị “được” giáo dân nhận xét rất chính xác: “Khi cha ấy chưa làm cha thì dễ thương lắm, còn khi làm cha rồi thì ...”! Hay là: “Khi cha ấy còn làm bề dưới sao mà Cha ấy hiền lành quá, cư xử với anh em, với mọi hay quá, còn khi làm bề trên thì ...”!

Chắc có lẽ vị ấy đã quên đi mất cái gốc của mình, mình chỉ là bụi tro, mình chỉ là phàm nhân thôi nhưng nhờ ơn Chúa mình lãnh sứ vụ, mình lãnh trọng trách để lo cho anh em, lo cho mọi người thôi chứ có gì đâu để mà huyênh hoang.

Đặc biệt nhất là trong cái ngày mừng lễ! Từ gia đình cho đến giáo xứ đua nhau tính toán làm sao thánh lễ tạ ơn cho con em của mình thật hoành tráng. Có những “lễ lạc” sau thánh lễ tạ ơn đã ghi “dấu ấn” vào lòng nhiều thực khách. Thật ra thì cũng có chút “lạc” sau khi tạ ơn Chúa nhưng cân nhắc làm sao cho nó vừa vừa phải phải chứ đừng đua nhau để mà hơn người này, hơn kẻ khác.

Đành biết đó là niềm vui chung của Giáo hội, của Giáo xứ, của gia đình nhưng cũng phải nhìn trước nhìn sau chút. Không khéo những buổi “lạc” hoành tráng sau lễ tạ ơn sẽ để lại một hình ảnh phản cảm cho những người ngoài Công giáo cũng như những người nghèo. Giáo xứ, gia đình tiến chức có tổ chức đi chăng nữa thì cũng nên nghĩ đến người nghèo vì trong giáo xứ những người nghèo, những người thấp cổ bé họng, những người không có địa vị vẫn chiếm đa phần hơn là đại gia, là người có chức có vị trong giáo xứ.

Mới đây, lễ cưới của con cái rượu Tổng Thống Mỹ đã làm cho nhiều người thắc mắc. Cục cưng của Tổng Thống vậy mà khi đãi đám cưới chỉ vỏn vẹn có 200 thực khách mà thôi. Nếu nói rằng khi tạ ơn sau khi nhận lên hàng “khanh tướng” đấy thì phải nhớ đến người này người kia, tương quan của tân chức cũng như gia đình rộng nên cần phải làm thật to. Vậy thì Tổng Thống Mỹ là người ít tương quan chăng nhưng gia đình họ vẫn quyết định gói ghém trong con số khiêm tốn là 200. Được biết có xứ, có gia đình tổ chức cho con em mình khi lên hàng “khanh tướng” lên đến cả trăm bàn.

Nói đến đây tôi chợt nhớ đến thời các đấng lên hàng “khanh tướng” âm thầm. Có lẽ vì hoàn cảnh đẩy đưa phải âm thầm. Thế nhưng chính trong sự âm thầm đấy đôi khi lại là chuyện hay. Chẳng lễ lạc, chẳng tiệc tùng, chẳng mời mọc ai cả cho khỏe thân. Khi được rộng mở, khi được công khai thì nó lại xảy ra một cái nghịch lý là phải tính toán, phải lên danh sách, phải chuẩn bị những bữa “lạc” làm sao cho to, cho thật hoành tráng.

Cũng chẳng nói được vì các “ông bà cố” vì thương con nên đã làm quá sức là hoành tráng. Thế nhưng, làm như vậy họ đã quên đi cái vế đầu trong câu hát của Cha Kim Long: “Từ bụi tro”. Nếu là tro, là bụi thì làm gì mà phải huyênh hoang. Nếu là tro, là bụi thì cần gì phải làm để cho khỏi phải thua chị kém em.

Một điều cần nói nữa rằng gia đình, giáo xứ, người thân quên đi rằng một thực tại hết sức thực tế là sau ngày lên hàng “khanh tướng” đấy con em của mình sẽ đối diện với sự vụ linh mục đó như thế nào ? Có sống đúng với ơn gọi mà Giáo hội, Hội Dòng mời gọi hay không? Căn cốt Thầy Chí Thánh Giêsu nhắc nhở là đến để phục vụ chứ không phải để được phục vụ. Không khéo thì cách cư xử của ta làm hư đi mất ơn gọi chứ không phải là chuyện đùa. Gia đình, giáo xứ có ở bên con em của mình để nhắc cho con em mình về sứ vụ đã lãnh nhận đó là vai trò mục tử, chăm sóc đàn chiên Chúa gửi chứ không phải là lên hàng “khinh tướng” như có vị đã từng làm.

Chuyện nữa là cũng vinh dự lắm, cũng vênh vang lắm trong ngày lễ tạ ơn. Thật ra nó chỉ có vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ như các lễ hôn phối thôi. Cũng rình rang, cũng rầm rộ lắm, cũng nhà hàng, cũng xe hoa, cũng quay phim, cũng chụp ảnh hoành hoành tráng tráng nhưng sau cái giây phút tạm gọi là huy hoàng đấy thì tân linh mục cũng như cô dâu – chú rể phải trở về một đời sống hết sức bình thường. Cuộc sống hết sức bình thường đấy có không biết bao nhiêu là khó khăn, vất vả.

Linh mục sau khi lên hàng “khinh tướng” đấy sẽ phải đối diện với sứ vụ hết sức vất vả. Nếu như làm linh mục chỉ để ngày ngày lên đền thờ làm một “ván lễ" thôi thì không có gì phải bàn đến nhưng linh mục đâu chỉ có dâng lễ mà còn phải chăm sóc đời sống của con chiên. Đã gọi là chăm sóc rồi thì không biết bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu vất vả ập đến. Liệu rằng những lúc cô đơn, những lúc thất bại, những lúc hiểu lầm, những lúc chán nản thì có mấy người có mặt trong ngày vui tạ ơn đấy có bên cạnh linh mục.

Cũng như Chúa Giêsu, khi làm phép lạ, khi rao giảng nổi tiếng thì nhiều và nhiều người đi cạnh bên. Đến khi cô độc trên đỉnh đồi Can-vê thử hỏi còn lại được mấy người? Linh mục cũng thế thôi, khi cô đơn, khi lẻ loi, khi bệnh hoạn, khi thất bại thử hỏi còn có mấy người thân thiết ở kề bên?

Làm sao tránh được lời ra tiếng vào của người đời. Một lần nữa, tu sĩ, linh mục - những người được chọn - phải lựa chọn thể thức dâng lễ tạ ơn của mình trong ngày lãnh sứ vụ. Cũng vậy, linh mục tu sĩ cũng phải lựa chọn cho mình cách hành xử để rồi đừng để giáo dân phải xầm xì là cha này cha nọ không còn là linh mục của Chúa nữa mà cha ấy đã lên hàng “khinh tướng” rồi!

Chuyện hơn nhau không phải là lễ tạ ơn của Cha bao nhiêu mâm, lễ tạ ơn của Sơ bao nhiêu bàn, lễ khấn dòng của Thầy bao nhiêu thồi?
Chuyện quan trọng, chuyện căn cốt đấy là Cha, Sơ, Thầy sống như thế nào trong đời thánh hiến?
Chuyện quan trọng là Cha, Sơ, Thầy đã làm gì cho Giáo hội, cho Hội dòng, cho Giáo xứ được gửi đến để phục vụ?
Một lần nữa, Cha, Sơ, Thầy phải đứng trước sự chọn lựa.

Tất cả nằm trong cách hành xử, cách sống của những người được chọn, được thánh hiến mà thôi.
An Mai