|
Chúa Giêsu là Cửa ràn chiên Chúa nhật 4 Phục sinh (Ga 10, 1-10)
Ngay sau khi chữa cho anh mù từ thưở mới sinh được sáng, Chúa Giêsu liền giới thiệu Người chính là Cửa ràn chiên, là Mục tử nhân lành. Điều này không có gì lạ. Lý do là bởi vì, anh mù kia đã không được những người Pharisêu - vốn được xem là chủ, là lãnh đạo- chăm sóc; trái lại, còn hắt hủi, trục xuất anh ra khỏi cộng đoàn; thì nay, Chúa Giêsu đã đưa anh về, băng bó, chăm sóc và chữa chạy bệnh tật cho anh. Chính vì thế, cách gián tiếp, thánh sử Gioan không chỉ cho thấy Chúa Giêsu chính là Cửa ràn chiên, là Vị mục tử nhân lành mà còn cho biết ai là kẻ chăn thuê chăn mướn đoàn chiên. Chúng ta biết miền Paletine là nơi dân chúng nuôi chiên rất nhiều. Mỗi một đàn chiên được chăm sóc bởi một hay vài chủ chiên tuỳ theo số lượng nhiều hay ít. Vì chiên là loài vật hiền lành, rất dễ bị thú dữ ăn thịt hoặc bị trộm cướp và do không thể làm chuồng trại kiên cố cho từng đàn chiên nên các chủ chiên ban ngày dẫn chiên đi ăn, đêm về thường gửi chúng vào trong một trại lớn được gọi là ràn, có tường bao bọc kiên cố và có người canh gác cho an toàn. Chính vì cách bố trí này nên chúng ta thấy ràn chiên và cửa ràn chiên chiếm một vị trí rất quan trọng. Thật vậy, chỉ có một ràn chiên và chỉ có một cửa chiên, còn mục tử và đàn chiên thì nhiều. Lẽ dĩ nhiên sẽ không có gì phải bàn nếu như các mục tử cứ đường đường chính chính bước qua cửa mà vào để dẫn dắt đàn chiên mình. Nhưng vì có những mục tử giả, tức là những kẻ trộm kẻ cướp, muốn bắt chiên để thịt nên thực tế đã có nhiều kẻ trèo qua lối khác mà vào hòng lôi kéo chiên về với mình. Cũng may, chiên là loài vật rất nhậy cảm với tiếng chủ, nên ngoài đồng cỏ hoặc ở trong ràn, chúng có thể đi tứ tán để kiếm ăn hoặc nghỉ ngơi, nhưng khi nghe tiếng gọi của chủ, ngay lập tức chúng chạy về, ngoan ngoãn bước theo chủ. Như thế, vị mục tử có một sứ mệnh rõ ràng, là chăn dắùt đàn chiên, lo lắng và chăm sóc cho chiên, tự do ra vào cửa ràn chiên mà không sợ người canh giữ. Người mục tử đưa chiên qua cửa để chiên được nghỉ ngơi bồi dưỡng và đồng thời bước qua cửa đó để cùng đàn chiên đến đồng cỏ xanh tươi, đến suối mát trong lành. Cánh cửa đó như có phép mầu khiến cho tất cả mục tử và đàn chiên đều cảm thấy an bình thư thái, nhưng ngược lại, cũng khiến cho những kẻ không qua cửa đó đều trở nên đầu trộm đuôi cướp, không đáng để chiên bước theo. Chúa Giêsu tự ví mình là Cửa cho chiên ra vào- nơi mà ở đó, cả chủ chiên và chiên đều cảm nếm được nguồn bình an đích thực. Vâng, Chúa Giêsu chính là Cửa ràn chiên. Và Người hứa rằng, tất cả những ai bước qua cửa ấy đều được no đầy ân sủng, lương thực và sự sống đời đời. Chúng ta thấy gì qua hình ảnh Chúa Giêsu là “Cửa ràn chiên cho chiên được ra vào”? Đây là hình ảnh thật tuyệt vời, là bài học quý giá cho tất cả chúng ta. Theo đó, bước qua Cửa ràn chiên, tức là kinh qua Lời giáo huấn của Chúa Giêsu đã dạy; bước qua Cửa ràn chiên là bước theo con đường Người đã đi trong tình yêu và vâng phục; bước qua Cửa ràn chiên cũng chính là bước qua Khổ nạn thập giá mà Người đã chấp nhận; cuối cùng, bước qua Cửa ràn chiên cũng chính là bước đến vinh quang- nơi Chúa Cha ban tặng triều thiên sự sống. Như thế đã rõ, những ai không đi qua Cửa ấy, tức là những người xa rời Thiên Chúa, đi ngược lại giáo huấn của Chúa Giêsu và sống bất chính sẽ được xem là những mục tử bất lương, trèo tường trộm cướp. Chúa Giêsu là Cửa ràn chiên. Điều đó thật hiển nhiên. Chúng ta cầu nguyện cho Giáo hội, cầu nguyện cho các vị mục tử và cũng cầu nguyện cho chính chúng ta nữa được bước đi, bước qua và bước đến với Chúa Giêsu trong tình yêu dâng hiến, chấp nhận hy sinh và tận hưởng nguồn sung mãn vinh quang. Lm Jos. Phạm Ngọc Ngôn, Csjb |