|
CHUYỆN BẢO VỆ SỰ SỐNG –
CHỐNG PHÁ THAI
Quý độc giả Ephata và Công Giáo Việt
Nam thân mến,
Ngày
25 tháng 3 hằng năm, Hội Thánh mừng Lễ Đức Ma-ri-a nhận lời cưu mang
Chúa Giê-su làm người, còn phong trào Phò Sự Sống ( Pro-Life ) chọn
ngày này làm Ngày Thai Nhi Thế Giới ( The Day of the Unborn Child ).
Buổi sáng, bất ngờ một cha già trong cộng đoàn DCCT tại Long Beach,
Cali, đưa cho xem một tờ thông tin số tháng 2 và 3 năm 2008 của
American Life League ( ALLNews )
,
một Hội Phò Sự Sống rất mạnh ở Mỹ.
Theo thông tin chỉ riêng tại Mỹ, từ khi
có đạo luật cho tự do phá thai năm 1973 mệnh danh “Roe v. Wade”,
tính đến hôm nay đã có tổng cộng 49 triệu thai nhi bị giết, nghĩa là
trong 35 năm, mỗi năm trung bình có 1,4 triệu ca phá thai. Năm 2005,
năm có số ca phá thai thấp nhất ở Mỹ thì cũng hết sức khủng khiếp:
1,2 triệu ca !
Thông kê chính
xác kiểu Mỹ, cập nhật tháng 2 năm 2008, cứ 4 phút thì có 9 em bé
không được ra đời, nghĩa là bình quân 26 giây cho một mạng sống, suy
ra một ngày có hơn 3.200 vụ giết người... hợp pháp tại Mỹ. Bản tin
dùng một từ ngữ đọc mà rùng mình: “The abortion Industry” ( Kỹ nghệ
phá thai ). Cuối tờ báo, có hàng chữ to, in đậm: HELP GOD’S CHILDREN
LIVE !
Bản tin tường thuật vắn tắt về sự kiện
ngày 22.1.2008, một cuộc đi bộ khổng lồ giữa cái giá rét đóng băng
mùa đông ngay tại thủ đô Washington của nước Mỹ, với hơn 400.000
người Phò Sự Sống, trong đó chiếm đa số là các bạn trẻ. Họ gọi đó là
“Tuần Hành vì Sự Sống” ( March for Life ) để đánh dấu 35 năm tội ác
phá thai kể từ khi đạo luật “Roe v. Wade” được biểu quyết.
Xin
nói thêm là không phải năm nay mới có nhưng đây là chuyện biểu tình
hằng năm, vào đúng ngày 22.1, bắt đầu từ năm 1974 với 20.000 người.
Và cứ thế con số tham dự tăng lên hằng năm. Mà không chỉ có tuần
hành ở thủ đô, các thành phố lớn tại các tiểu bang của Mỹ cũng đều
có tổ chức rất mạnh. Ngay sau khi kết thúc cuộc đi bộ, người ta tràn
vào các ngôi Vương Cung Thánh Đường tại địa phương, cùng với các
Hồng Y, Giám Mục và Linh Mục, nam nữ Tu Sĩ hiệp dâng Thánh Lễ cầu
nguyện cho việc Phò Sự Sống.
Ở một góc khác, có bài về gia đình anh
Tim Tebow. Năm 1985, bố mẹ Tim, ông bà Bob và Pam Tebow chuyển sang
sinh sống bên Philippines để lo việc truyền giáo. Khi mang thai Tim,
bà Pam bị nhiễm vi khuẩn đường ruột ( amoebic dysentery ) rất trầm
trọng, phải sử dụng những loại thuốc đặc trị. Các bác sĩ đã khuyến
cáo bà phải phá thai sớm vì bào thai chắc chắn đã bị thuốc làm cho
thành dị dạng khuyết tật, có sinh ra cũng không sống được. Gia đình
đã quyết định dứt khoát không phá. Và năm 1987, bé Tim Tebow chào
đời, to con, mạnh khỏe. Nay thì chàng trai 21 tuổi, cao 6 foot 30 (
1m92 ) và cân nặng 235 pounds ( hơn 106kg ), là một cầu thủ football
nổi tiếng ( xem ảnh kèm theo ).
Khép tờ báo 4 trang khổ lớn lại, độc
giả đọc được mục Góc Cầu Nguyện ( Prayer Corner ) hai câu trích sách
Công Vụ các Tông Đồ: "Thiên Chúa, Đấng tạo thành vũ trụ và muôn loài
trong đó, Đấng làm Chúa Tể trời đất, không ngự trong những đền đài
do tay con người làm nên. Người cũng không cần được bàn tay con
người phục vụ, như thể Người thiếu thốn cái gì, vì Người ban cho mọi
loài sự sống, hơi thở và mọi sự” ( Cv 17, 24 – 25 ).
Đó là chuyện Phò
Sự Sống ở bên Mỹ. Ở Việt Nam chúng ta lại quen gọi là Bảo Vệ Sự Sống
( BVSS ).
Cách đây mấy mươi năm, các nhà văn thơ CM của ta tự hào là “hễ bước
chân ra ngõ là gặp anh hùng”, nhưng nay có lẽ phải sửa lại rằng “hễ
chạy xe ra phố là sẽ gặp ngay cơ sở phá thai” ! Chuyện phá thai bên
ta qua mặt nước Mỹ từ lâu rồi. Nói như thế không hề có chút mỉa mai
cay độc nào, chỉ xót xa đến bật khóc !
Những con số đối chiếu và so sánh sẽ
lên tiếng nói những sự thật khủng khiếp: Tỷ lệ phá thai tại Việt Nam
bây giờ ngang ngửa với Trung Quốc, còn lâu Mỹ mới cạnh tranh được.
Dân số nước Mỹ xấp xỉ 300 triệu, phá thai trung bình mỗi năm 1,4
triệu. Trong khi đó Việt Nam chưa được 90 triệu dân mà phá thai một
năm khoảng 3 triệu. Tính nhẩm cũng thấy tỷ lệ gấp 6 lần. Thống kê ở
trên có nói: bên Mỹ cứ 26 giây đồng hồ có một mạng sống bào thai bị
chấm dứt thì tính ra bên Việt Nam cứ 4 hoặc 5 giây thôi đã có một em
bé tý teo bị giết do chính sách khuyến khích phá thai, thậm chí
buộc phá thai nếu không muốn bị mất việc làm, mất tiền thưởng, mất
cơ hội thăng tiến địa vị xã hội...
Trong số báo Ephata kỳ này, trong bài
suy niệm ĐỒNG HÀNH, tác giả Nguyễn Thế Bài có nêu lên một chứng tá
bất ngờ làm anh em DCCT chúng tôi cảm động, đó là cha Amado
Picardal, DCCT bên Philippines, ông già 53 tuổi, đã tự tổ chức những
chuyến đạp xe đạp hàng ngàn cây số, mỗi ngày dừng lại ở Giáo Xứ nào
thì lại xin được dâng Thánh Lễ với giảng về BVSS.
Hay quá ! Tuyệt vời quá ! Tạ ơn Chúa vì
những sáng kiến thoạt nghe cứ như trò đùa nghịch ngợm, ngẫm nghĩ lại
thì thấy tràn đầy vị tha nhân ái của hàng Giáo Sĩ tận tụy với Hội
Thánh, ân cần với tha nhân khốn khổ, mà của đáng tội, có ai khốn khổ
cho bằng một người phụ nữ bị dồn đẩy đến việc phải giết chết chính
đứa con vô tội bé bỏng của mình...
Ở
Việt Nam chúng ta bây giờ chưa thể tổ chức được những cuộc mít-tinh
ôn hòa cho hàng trăm ngàn người “đi bộ vì Sự Sống” như bên Mỹ, cũng
chưa có các vị Hồng Y và Giám Mục nào mở toang cửa những ngôi Vương
Cung Thánh Đường của mình để những người BVSS đến hiệp dâng Thánh Lễ
cầu nguyện cho các thai phụ và thai nhi, mà chắc cũng chưa có ông
cha bà phước nào có sáng kiến lạ lùng độc đáo như ông cha DCCT bên
Phi để đánh động dư luận về BVSS.
Vậy thì ngoài việc vẫn âm thầm vào các
bệnh viện để thuyết phục người ta bỏ ý định phá thai; ngoài việc đưa
các thai phụ về tạm lánh trong những Ngôi Nhà Tình Thương cho đến
khi mẹ tròn con vuông, ngoài việc mỗi ngày đi xin xác các thai nhi
về lo hậu sự; ngoài việc đi khắp nơi thuyết trình về phương pháp Tự
Quan Sát để sinh sản có trách nhiệm; ngoài việc phát các tờ bướm nói
rõ các nguy biến do ngừa thai, phá thai...; chúng ta hãy trở về với
một việc hết sức đơn giản nhưng lại hiệu năng vô cùng. Đó là cầu
nguyện, cầu nguyện và... cầu nguyện !
Lm. QUANG UY, DCCT,
Chúa Nhật 6.4.2008
|