[go: up one dir, main page]

     

“...ĐƯỢC SỐNG VÀ SỐNG DỒI DÀO”

 

Quý độc giả Ephata và Công Giáo Việt Nam thân mến,

Cứ mỗi buổi sáng, anh em chúng tôi, dăm ba người trong Nhà Dòng ngồi ăn bát cơm uống cốc sữa đậu nành, thế nào cũng chuyện này chuyện kia rôm rả, lắm khi trở thành một thứ “hội thảo trao đổi Mục Vụ”, cũng hay, cũng vui, cần thiết nữa là khác. Mới đây, đang xoay quanh đề tài Bảo Vệ Sự Sống, một anh bất chợt đưa ra một vấn nạn nhức nhối: tại sao người Công Giáo lại phá thai nhiều như thế ?

Thú thật, chúng tôi chẳng thể nào có được những con số thống kê chính xác về phá thai. Thế nhưng, qua hàng ngàn trường hợp Nhóm BVSS đưa ra khỏi các cơ sở phá thai, chuyển lại cho anh em Linh Mục chúng tôi tiếp xúc và trợ giúp, chúng tôi ghi nhận lại được sau hơn 4 năm làm Mục Vụ BVSS tại Sài-gòn và các vùng lân cận, một con số đủ để khiến mọi người rùng mình, đó là:

Tỷ lệ người Công Giáo khoảng 1 phần 10 dân số, vậy mà có đến 1 phần 4, 1 phần 5 những người đi phá thai là dân... có Đạo. Lại phải lưu ý thêm một chi tiết đau lòng, đa số lại thuộc về những Giáo Phận toàn tòng lâu đời , tự hào có nhiều cha, nhiều sơ, thậm chí có cả một, hai Đức Cha xuất thân từ đấy.

Có lần, bản thân chúng tôi phụ trách Bạn Tông Đồ Mục Vụ của Dòng nên phải đúc kết trước toàn Dòng dịp cuối năm, chúng tôi đã rút ra 3 điểm chính hết sức thực tế, thực tế đến phũ phàng, ấy là:

Thuyết phục một người nghèo bỏ ý định phá thai dễ hơn đối với một người giàu.

Thuyết phục một người ít học thôi không phá thai dễ hơn đối với một người trí thức, bằng cấp cao.

Thuyết phục một người vô thần, hoặc theo Đạo khác dễ hơn đối với một người Công Giáo.

Khi nói đến điểm ghi nhận thứ ba thì cả Nhà Dòng, ai nghe cũng xốc, xôn xao cả lên, tranh cãi lập luận đủ hướng mà cuối cùng vẫn không có lời giải đáp cho vấn nạn tại sao lại kinh khủng như thế.

Trở lại câu chuyện bên bàn cơm ăn sáng, một anh nêu lên như một lời cật vấn và thách đố: Ừ, mà Đạo mình đâu có thiếu những cơ chế đảm bảo cho luân lý, quá vững chắc, quá chặt chẽ cơ mà. Này nhé:

10 điều răn Đức Chúa Trời, 6 điều răn Hội Thánh, 7 Bí Tích, 8 mối Phúc Thật, thêm Kinh Lạy Cha, Kinh Tin Kính... Lại được cả một bộ Kinh Thánh đồ sộ làm Kim Chỉ Nam.

Giáo Lý với các cấp học kín kẽ vô cùng, không cách nào lách lạng tránh né hoặc lọt sàng lọt nia được: Bé thì có Khai Tâm, Vỡ Lòng, lớn nữa có Rước Lễ, Thêm Sức, rồi dậy thì có Bao Đồng, Vào Đời, rồi đến tuổi lấy vợ lấy chồng thì đã có các khóa Dự Bị Hôn Nhân... Nhiều nơi có thêm Hùng Tâm Dũng Chí, Hướng Đạo Công Giáo và nhất là ngày xưa thì Nghĩa Binh, nay là Thiếu Nhi Thánh Thể. Lớn nữa đã có ban hát, ca đoàn, các giới, các hội, các phong trào, các đoàn thể, các đội kèn, trống trắc, các ban lễ sinh, các nhóm thu hút hết mọi thành phần cha mẹ vợ chồng con cái, già trẻ lớn bé trong các gia đình. Ở cấp Giáo Phận còn có sinh hoạt chuyên ngành của Giáo Chức, Doanh Nghiệp, Y Bác Sĩ, Văn Nghệ Sĩ...

Thánh Lễ thì có mỗi ngày trong tuần, và mỗi Chúa Nhật tùy từng Mùa quanh năm, bao nhiêu là ngày Lễ trọng, Lễ buộc, thêm hàng trăm Lễ kính, Lễ nhớ nhân mừng các Thánh ( riêng con số các Thánh Tử Đạo tại Việt Nam thôi đã thuộc top ten trong Hội Thánh ). Mỗi giới, mỗi hội đoàn, mỗi Khu, mỗi Họ, mỗi Xóm Giáo, mỗi Giáo Xứ đều có một vị Thánh Bổn Mạng, hay còn lại là Quan Thầy Bầu Chữa !

Về các việc đạo đức thì người Công Giáo phải nói là quá nhiều sáng kiến phong phú: Chầu Thánh Thể, lần chuỗi Kinh Mai Khôi 20 sự Vui Thương Mừng Sáng, đi 14 chặng Đàng Thánh Giá nữa chứ. Mùa Chay lại còn phải kể đến ngắm đứng, ngắm đèn, tổ chức hoạt cảnh quân dữ lùng sục bắt Chúa, đóng đanh dựng tượng, chít khăn tang khóc Chúa. Còn Lễ Giáng Sinh thì thế nào cũng không thể thiếu hoạt cảnh Lịch Sử Cứu Độ từ Tạo Dựng, Sa Ngã, Cứu Độ, từ Cựu Ước đến Tân Ước, Truyền Tin đến Giáng Sinh, rồi Ba Vua thế này thế nọ... Tháng Hoa, Tháng Mân Côi của Đức Mẹ thì ca vãn, múa dâng hoa, rước kiệu, trống kèn hoành tráng vang dội, đến mức cá dưới ao phải váng đầu trồi hết cả lên mặt nước...

Về nhân sự phục vụ thì bên Công Giáo cũng đông hơn hẳn so với ban trị sự các đạo khác. Chỉ tính riêng cấp độ Giáo Xứ, trên có cha xứ, cha phó xứ, dưới có cụ Chánh Trương, cụ Phó Chánh Trương ( nay gọi là chủ tịch, phó chủ tịch Hội Đồng Mục Vụ ), rồi đến các loại Chánh lo nghi thức, hội kèn, hội hát... Về quản lý địa bàn có các ông Trùm phụ trách Họ, Khu, Xóm Giáo... Về hành chánh có ông Thơ, ông Ký, ông Biện. Riêng với cánh lau nhau con nít đã có một dàn ông Quản, bà Quản. Đóng cửa, kéo chuông Nhà Thờ thì giao ông Bõ ông Từ...

Ôi trời, toàn bộ cơ chế chằng chịt như thế, đặc biệt tại một số ít Giáo Phận, riêng trong lãnh vực luân lý quan hệ nam nữ lại còn được hậu thuẫn bằng một thứ luật bất thành văn, ấy là: nhà nào mà có con gái chửa hoang thì cha mẹ phải tự giác ra giữa Nhà Thờ mà quỳ gối để tạ tội với Chúa, để nhận lỗi với cha Xứ và dân Họ. Nhục không để đâu cho hết ! Cứ tạm coi là ác quá, thì ác như vậy mới có tính ngăm đe, nhìn người mà ngẫm đến mình, thôi không dám ti toe chuyện lăng nhăng tiền dâm hậu thú.

Vậy đó, những tưởng là an toàn, là đủ sức mạnh để phòng vệ, không ngờ thực tế khác xa, gần như ngược hẳn. Lợi bất cập hại, rất nhiều cô bé sinh viên đi học xa hoặc di dân vào Sài-gòn hoặc ra Hà Nội làm công nhân sợ quá hóa liều, lỡ dại là nghĩ ngay đến chuyện phá thai, không muốn bố mẹ ở quê đã khổ vì nghèo bây giờ lại bị liên lụy nhục nhã ê chề, có khi thổ huyết, nhồi tim mà chết. Về phía cha mẹ trong gia đình, sức ép của sĩ diện, của danh dự nơi làng quê, nơi Họ Đạo nó mạnh hơn lý lẽ của Tình Thương, của Sự Sống thiêng liêng con người, hậu quả là cô gái phải đành đoạn âm thầm đi tìm chỗ phá thai.

Trong nhiều dịp thuyết trình trước các cộng đoàn đông đảo Giáo Dân ngay trong Nhà Thờ, chúng tôi đã nhấn mạnh rằng những người BVSS không bao giờ lên án các chị em đã trót phá thai, chúng tôi chỉ lên án tội ác phá thai. Chị em phụ nữ luôn luôn là những người gánh chịu thương tích khó lành trên thân xác, trong tâm lý và nhất là nơi tâm linh. Nhiều lần chúng tôi đã cố gắng xác định các “thủ phạm”, những thứ “đầu mối tội đầu” là phía cánh đàn ông nhẫn tâm, bạc tình và hèn nhát đã chối bỏ chính bạn tình và đứa con của mình. Lại cũng có không ít trách nhiệm rơi vào gia đình, thân nhân, nhất là ông bố mà lại là chức sắc gì đấy trong Giáo Xứ, thậm chí chỉ giữ một chân đọc Sách Thánh thôi cũng đủ đang tâm từ khước đứa cháu ngoại vô tội của mình để giữ thể diện cho bằng được !

Thế rồi hôm nay, khi bình tâm truy nguyên đến cùng, chúng tôi giật mình thấy ra trách nhiệm to lớn và nặng nề rơi trở ngược về chính mình là thành phần của hàng Giáo Sĩ. Chúng tôi không vô can đâu, trái lại, đã quá lâu rồi, nhất là dưới thời thống trị của lý thuyết vô thần này, chúng tôi đã nín thinh, đã làm ngơ, đã tránh né, làm như không nghe không thấy gì trước thảm họa xúc phạm và tổn thương đến Sự Sống là Quà Tặng vô giá của Thiên Chúa đã trao cho con người. Chúng tôi đã, cách nào đó, sợ hãi trước mãnh lực của thế gian, chịu khuất phục bởi một thứ luân lý vô luân của bạo quyền, chọn thỏa hiệp với những lý lẽ ngụy biện về kế hoạch dân số, về phát triển kinh tế, về giáo dục xã hội...

Trách nhiệm Giáo Huấn của hàng Giáo Sĩ chúng tôi trong Hội Thánh nằm ở đâu ? Sao im lặng thế này ? Có ai đó đã nhận định quê hương chúng ta đã hòa bình từ lâu rồi nhưng sao con số tử vong dân mình còn cao hơn thời loạn lạc chiến tranh rất nhiều. Vậy mà các Linh Mục chúng tôi có thể an nhiên dâng Thánh Lễ xin Chúa cho an cư lạc nghiệp được sao ? Đất nước chúng ta đang vươn lên ngang tầm khu vực và lăm le nay mai thành con rồng Châu Á, nhưng sao quyền tối thiểu và căn bản của con người là quyền được sinh ra, quyền sống, quyền làm người lại bị tước đoạt bằng những chỉ thị, những quyết sách thất đức thất nhân tâm. Vậy mà khối Giáo Sĩ chúng tôi lại có thể yên tâm rằng mình đã dạy Giáo Lý đủ các bài, khảo đủ các kinh là chu toàn bổn phận Mục Tử rồi sao ?

Chúa Nhật này, Chúa Nhật thứ 4 Mùa Phục Sinh, Giáo Hội đã dành riêng để cầu cho ơn thiên triệu, nói nôm na là xin Chúa cho có thêm nhiều người đi tu làm cha. Nhưng chạnh lòng nghĩ, thêm nhiều người cha mà hằng ngày, hằng giờ lại vẫn mất đi vô số những đứa con bé bỏng trong tệ nạn phá thai thì xót xa quá. Có lẽ bản thân các Linh Mục chúng tôi phải xin Chúa cho được cái ơn rất cụ thể là... biết kêu, biết la to lên tiếng của lương tâm con người giữa sa mạc cuộc đời hôm nay.

Chúa Giê-su bảo: “Ta đến là để cho chiên Ta được sống, và sống dồi dào” ( Ga 10, 10 ) Rõ ràng là để được sinh ra, để sống, chứ không phải để bị giết chết. Mà đã sống là sống dồi dào, sống thăng tiến chứ không phải là sống lây lất èo uột, sống bất an, tan nát lương tri và nhân phẩm. Các Mục Tử chúng tôi đã được Chúa Giê-su chọn để Ngài trao cho trách nhiệm chăn đàn chiên Việt của Ngài, vậy, chúng tôi đến là để cho đàn chiên ấy được sống và sống như thế nào đây ?

Lm. QUANG UY, DCCT, Chúa Nhật 13.4.2008