| |
Bài học nào cho 30 tháng Tư 1975?
Phan Văn Song
Hằng năm cứ đến ngày 30 tháng Tư là toàn dân Việt Nam tỵ nạn hải ngoại tổ chức những cuộc sanh hoạt để ghi nhớ ngày thảm nạn, tang tóc của toàn dân - quân - cán - chánh Việt Nam Cộng Hòa: nào là biểu tình để biểu dương lá cờ vàng ba sọc đỏ, giới thiệu, chia sẻ với các cộng đồng bản xứ cùng các sắc tộc khác trên quê hương cư ngụ của mình; nào là hội họp cùng nhau đánh dấu kỷ niệm ngày đau thương ấy để luôn luôn cảnh giác, đề phòng, nhắc nhở nhau là những kẻ ác gian hiện đang cầm quyền tại quê hương; và cũng nhân tiện, dạy dỗ con cháu hậu duệ thấu hiểu để giữ vững gốc rễ thành phần tỵ nạn cộng sản của chúng ta, cũng như cho mọi người hiểu sức mạnh của hơn 3 triệu đồng bào tỵ nạn, tìm tự do chúng ta.
Biến cố 30 tháng Tư 1975 đã buộc chúng ta bỏ xứ ra đi: tạm dung trên đất người, làm lại cuộc đời, từng cá nhơn một, từng gia đình một, đến ngày nay đã hợp thành một cộng đồng, một đại gia đình. Chúng ta đã bao lần biểu dương sức mạnh của lá cờ nền vàng, lá cờ của Tự do, lá cờ được các quốc gia, nơi chúng ta cư ngụ nhìn nhận, lá cờ đại diện người Việt Nam tự do trên các quê hương tự do. Khác hẳn lá cờ đỏ Cộng sản, lá cờ biểu tượng của tập đoàn phản động, của kẻ ác cầm quyền, bó mình trong những cao ốc hành chánh quốc tế: Sứ quán, lãnh sự...
Vì vậy, dầu ngày nay, người Việt hải ngoại có hội nhập vào làn sóng sanh hoạt xã hội của đất nước mới, dầu có thành công về phương diện kinh tế, về phương diện học vấn, nhưng các con cháu chúng ta trong xã hội mới đó, chúng không được quên nguồn gốc của Việt Nam Hải ngoại này: biến cố 30 tháng Tư 1975.
Vâng, tôi không quên ngày 30 tháng Tư 1975!
- Làm sao quên được cái nhục khi nhìn thấy kẻ thắng trận thì ra chỉ toàn những người thất học, ngơ ngác lạc lõng trước những tòa nhà đồ sộ, nguy nga tráng lệ của Sài Gòn. Những con người máy, “rô bốt”, không chút kiến thức, chỉ biết vâng dạ, trả bài như vẹt, và giỏi bắn, giết… được gọi là “quân giải phóng”, nhưng khi vào Sài Gòn không hề tỏ một thái độ thân thiện với dân chúng. Trái lại, như quân ngoại bang đi xâm chiếm, chúng hôi của, cướp nhà, đuổi dân đi kinh tế mới, bắt tù và cải tạo đồng loạt không xét xử tất cả quân nhân cán chánh chế độ cũ, làm phá sản cả miền Nam với nền kinh tế đang sung mãn.
- Làm sao quên được cái nhục khi nhìn nghe những quan ông, những vị lãnh đạo của chế độ Việt Nam Cộng Hoà mà mình đã tin tưởng, ủng hộ suốt cả đời, đã “đi rồi”, bỏ chạy, trốn trách nhiệm, để các binh sĩ mũ giáp tơi tả, quần áo ngổn ngang, súng ống la liệt giữa đường xá...
Những biểu tượng trân quý ngày nào, cây súng, chiến bào, huy chương... nay bị vứt bỏ, như những gì dơ bẩn nhứt!
 | Ngày 30/04/75: Sài Gòn náo loạn Nguồn: AFP
| - Và, dân chúng Sài Gòn hỗn loạn, nhà trống, thành phố hoang tàn, không chủ, như rắn không đầu, như bầy con không cha mất mẹ. Những tên tiểu nhơn bỗng vụt biến thành các nhà “cách mạng 30 tháng Tư” hống hách, hà hiếp dân lành. Một số người lương thiện thân phận yếu hèn, trong cơ hỗn mang và sợ sệt đã như ngọn cỏ đầu tường, tiếp tay kẻ chiến thắng lùng bắt người thất thế...
- Làm sao quên những đoàn người chen lấn, đạp lên nhau để tìm đường sống: đạp lên nhau giành nhảy xuống thuyền, sẵn sàng giết nhau để tìm sanh lộ. Ôi! Biết bao cảnh đau thương, kể sao cho siết!...
- Làm sao quên được những trang báo đầy dẫy hình ảnh chết chóc đau thương trải dài theo quốc lộ 19, chạy từ Kontum về Qui Nhơn, bên giòng sông Ba, hàng ngàn người ngã gục, đoàn dân trốn giặc cứ chạy, pháo của quân Giải phóng vẫn nổ chụp lên đầu! "Giải phóng" gì mà pháo nã vào dân không chút thương tình!!!
 | Sài Gòn - Dinh Độc Lập ngày 30/04/1975 Nguồn: AFP
|
- Làm sao quên được hình ảnh những đoàn người lũ lượt tiến về Sài Gòn, bồng bế nhau hoảng loạn chạy trong khi bao nhiêu thân xác ngã gục vì mệt, vì đói, vì khát…
- Hình ảnh chết chóc hỗn loạn: Chiếc C5 chở con trẻ mồ côi bị rơi, những chiếc phà bị chìm, những người chết đuối...
Nhưng, một việc lạ, trong cảnh rối rắm, ngổn ngang ấy, ở ngay Sài Gòn, không một ai nghe thấy chuyện cướp giựt, trộm cắp. Hình như người Sài Gòn từ giàu đến nghèo, từ quan đến dân, đều bận lay hoay với một suy nghĩ, phải làm sao thoát cái rọ Cộng sản, vì thế, không ai nghĩ đến cướp giựt, hôi của, chiếm đoạt nhà của kẻ khác.
Có lẽ dân Sài Gòn vô tư chăng? Dân Sài Gòn không tin vào cái thua trận, hay dân Sài Gòn quá nhẹ dạ, quá tin tưởng vào Đồng minh, vào Mỹ?
Tôi không quên được những lời bàn “Mao Tôn Cương” của các “thức giả”:
- Mỹ không để mất Việt Nam đâu! Nó bỏ tiền viện trợ quá nhiều rồi, vả lại, Việt Nam vừa tìm ra mỏ dầu ở ngoài khơi Vũng Tàu, còn lâu Tư bản Mỹ mới bỏ;
- Mỹ sẽ bán cái cho Tây để Việt Cộng khỏi mất mặt;
- Miền Nam Việt nam sẽ bị chia làm hai: Miền Trung, Phan Rang ra đến Đà Nẵng của Việt Cộng, Huế trở ra cho Công sản Miền Bắc...? Lúc ấy còn có anh nhẹ dạ tin rằng Việt Cộng miến Nam và Cộng sản miền Bắc là hai nhóm khác nhau;
Còn có cả thuyết ngon lành hơn nữa, nực cười hơn nữa:
- Sài Gòn và Cần Thơ sẽ bỏ ngõ, làm hai Đô thị thương mại quốc tế, với một nền kinh tế thương mãi đặc biệt, kiểu Hongkong, Singapore, để làm đòn bẩy thương mại kinh tế xây dựng ba cái Việt Nam tuơng lai, khi nào cả ba có một nền kinh tế và mức sống tương đối đồng đều với nhau sẽ đi đến hiệp thương rồi thống nhứt.
Còn có vị giễu dở, phán:
- “Nếu bây giờ thống nhứt thì làm sao dân ngoài Bắc sống kịp dân miền Nam tụi mình. Họ nghèo lắm, nghèo rớt mồng tơi, làm sao sanh hoạt mua bán như mình”?
Để trả lời, sau ngày 30 tháng Tư, dân miền Nam, nhứt là dân Sài Gòn cũng xuống dốc, đói nghèo luôn, và cũng như dân Bắc, rớt luôn cái mồng tơi … ý quên, cái nóp.
Bài học chúng ta phải luôn nhớ đời, và dạy cho con cháu của chúng ta, tất cả phải biết cái não trạng, cái Văn hóa Cộng sản.
Phải! Tôi dùng đúng chữ VĂN HÓA Cộng sản.
Dầu cho ngày nay, thiên hạ vẫn cho rằng ở Việt Nam sanh hoạt tập tục không còn Cộng sản nữa! Tôi vẫn quả quyết là nhóm chóp bu cầm quyền vẫn còn rất “Cộng sản”. Cộng sản vẫn còn đó, với Văn hóa Cộng sản, với não trạng Cộng sản.
Ngày nay, nhóm cầm quyền trí trá, mồm nói Tư bản chủ nghĩa, sống kinh tế thị trường, tiền bạc tập tục tư bản kinh doanh, nhưng vẫn nói không biết ngượng lý luận Staline, Mao, Hồ. Họ vẫn nuôi mộng một mô hình chuyên chế, toàn trị cộng sản mới thành công. Hiện tại chỉ là một bước lùi trá hình để ngày mai bành trướng trở lại.Giống như Putin, đang cố lập lại đế chế “Nga-Xô” theo cách của mình. Như Hồ Cẩm Đào cố lập một “xã hội cộng sản” theo “màu sắc Trung Quốc”!
Cờ Tàu Cộng có một ngôi sao to của Hán tộc với năm sao nhỏ của các sắc tộc cò con: Mông, Mản, Thanh, Hồi và Tạng. Và tương lai sẽ là sắc tộc Việt, trong thế giới cộng sản đại đồng Tàu? Coi chừng, cảnh giác! Đây là vận mạng sống còn của dân tộc Việt.
Chống cộng sản Việt Nam cũng là chống chủ nghĩa bành trướng của Cộng sản Tàu đang nuốt trửng dân tộc Việt. Thời kỳ Hán thuộc ủa thế kỷ 21 đã bắt đầu rồi.
Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam thực sự đang là Cộng hòa Hán thuộc Việt nam.
Bài học 30 tháng Tư 1975, là luôn luôn nhắc nhở con cháu chúng ta: chúng ta chỉ tin vào chíng người Việt, dân tộc Việt chúng ta thôi! Không một ngoại bang nào thương chúng ta hết.
Trước 1975 miền Nam Việt Nam chống Cộng với các đồng minh của thế giới tự do: chiến đấu hy sanh, be bờ chống làn sóng đỏ Tàu-Nga. Hai mươi năm, chiến đấu cạnh nhau, tình chiến hữu ruột thịt, chỉ vì một lời hứa thân thiện Mỹ-Tàu, thị trường kinh tế mở rộng, thế là xong hai mươi năm gắn bó, bỏ xuống biển.
Mỹ đem con bỏ chợ, các lãnh đạo Việt Nam Cộng hòa đa số là quan chức chư hầu, chịu sự sai khiến của các Thái thú Mỹ, nên khi Mỹ rút đi, không một ai lên tiếng đòi tổ chức một cuộc di cư có trật tự, mạnh ai nấy chạy, mặc kệ em út, mặc kệ bạn bè, chẳng còn gì là tình với nghĩa!
Thời 1954, khi Tây rút khỏi miền Bắc, Tây tổ chức cho tàu há mồm chuyển di dân về miền Tự do, trên 1 triệu người ra đi có trật tự, bởi thời kỳ này - 1954 - Quốc trưởng Bảo Đại là vị Vua của toàn dân Việt, do dân Việt Nam lựa chọn.
Năm 75, Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, độc diễn do Mỹ chọn, đã trốn trách nhiệm, từ chức, đào ngũ, lén “dzọt”, bán cái cho Cụ Trần Văn Hương, sau khi phá nát quân đội, hủy diệt sức chiến đấu của Quân Lực Việt nam Cộng hòa.
Việt Nam Xã hội Chủ nghĩa (VNXHCN) do Cộng sản quốc tế chỉ đạo, tổ chức và nuôi dưỡng cưỡng chiếm miền Nam, chỉ là chủ nghĩa của ngoại bang Nga-Tàu. Khi Nga-Tàu bảo kinh tế bao cấp thì VNXHCN răm rắp làm theo.
Bài học ngày 30 tháng Tư 1975 dạy chúng ta: phải biết tự chủ. Chúng ta cần nhắc cho toàn dân ở quốc nội giành lấy quyền tự chủ, và biết thế nào là dân chủ.
Dân chủ phải do Giáo dục. Chương trình giáo dục phải đặt Dân chủ lên hàng đầu. Chỉ có dân Việt Nam quyết định ai là người đại diện cho dân mới có quyền lãnh đạo. Không một vị nào được phép tự cho mình anh minh để nắm quyền lãnh đạo; không một Đảng nào tự cho mình có quyền thay mặt toàn dân. Không được nhơn danh bất cứ tổ chức hay đảng nào để thần tượng hóa bất cứ một ai cả. Người lãnh đạo một phong trào, một tổ chức đấu tranh ngày nay, chẳng qua là người trách nhiệm tạm thời làm phát ngôn nhơn cho nguyện vọng chung của các chiến hữu mình đó thôi.
Dân chủ là cạnh tranh, là chương trình, ai đấu tranh cho dân, ai ở gần dân, được dân tín nhiệm uỷ quyền đại diện, người ấy mới chính là người lãnh đạo. Thời quân chủ, có nhà Vua cầm quyền cả nước. Nhưng thật sự điều hành việc hằng ngày cho người dân là các vị tiên chỉ trong làng. Làng mạc Việt Nam đã từng sống rất dân chủ, mặc dầu dân chủ ấy chỉ là một loại dân chủ do tuổi tác và tôn tri trật tự của hệ thống làng xã.
Ngày nay phải tổ chức Giáo dục để người dân biết thế nào là trật tự xã hội, thế là là Luật lệ xã hội, thế nào là Pháp luật. Pháp luật do Xã hội và trật tự xã hội lập thành: Pháp luật không phải là Đảng Quy. Từ Trật tự Xã hội, chúng ta có Pháp Luật, có Pháp luật chúng ta có Hiến pháp, từ Hiến pháp chúng ta có những Định chế, Cơ Chế Pháp luật.
Người Dân có Giáo dục biết tôn trọng Luật pháp, biết thế nào là dân chủ.
Dân chủ từ trong Nhà trường, Dân chủ từ trong Gia đình, Dân chủ từ trong Cơ xưởng, Dân chủ trừ trong văn phòng làm việc. Trò kính trọng Thầy, Thầy quí trọng Trò, Con kính trọng Cha mẹ, Cha mẹ mến trọng Con, Chủ trọng Thợ, Thợ kính trọng Chủ, v.v...
Có Pháp Luật mới có Pháp trị!
Đừng đem Hiến Pháp Tây-Mỹ chép lại, sao y bản chánh, cầu chứng tại tòa, nói rằng Mỹ-Tây nó dân chủ ta sao y là ta dân chủ.
Dân chủ do dân ta làm, do ý chí và nguyện vọng của toàn dân quyết định, đó mới là Dân Chủ!
Không một cá nhân nào, nước nào có quyền phán Ta là đại diện của Dân chủ cả! Phải theo Ta, như Ta thì mới Dân chủ!
Bài học 30 tháng Tư 1975, dạy ta không bao giờ tin vào ai cả, chúng ta chỉ tin vào chính người Việt, dân tộc Việt.
Pháp quốc, Tháng Tư 2008
|
|