 |
|  |
| |
Chuyện Cuối Tuần |
04-05-2008
|
|
| |
Tuổi về chiều
Trần Bình Nam - chuyển ngữ
Đêm trước ngày sinh nhật thứ 8 Lizzy, cô con gái cưng của tôi, nằm trên giường khóc. Lizzy nức nở: “Con không muốn 8 tuổi, con muốn mãi là 7 tuổi thôi!” Tôi dỗ Lizzy mẹ yêu con lắm, và ngày mai con sẽ có một ngày sinh nhật tuyệt vời. Lizzy dịu cơn khóc ngủ một giấc ngon lành.
Tôi hiểu Lizzy lo sợ mông lung với ý nghĩ lớn lên rồi sao, mặc dù chưa lớn lắm. Hồi còn nhỏ tôi ước ao chóng lớn để có quyền làm việc này việc nọ, nhưng trong thâm tâm vẫn thầm mong chẳng có gì thay đổi. Nói cách khác tôi không muốn trở thành một người lớn .
Tôi không nhớ tôi có ao ước cứ mãi 7 tuổi như Lizzy không, nhưng tôi nhớ tôi muốn cứ là con nít ở tuổi 12. Tôi bỗng sợ trở thành một cô gái 13 tuổi, trưởng thành và phải cạnh tranh. Tôi sẽ là một “teenager”, không còn được tung tăng ngoài trời, leo trèo nghịch phá. Hằng ngày tôi phải chải tóc, đánh sáp lên môi và ôm điện thoại trả lời các bạn trai. Ngực tôi căng nở, tôi phải dùng nịt vú. Bọn con trai nghịch phá có thể thấy dây nịt hiện ra dưới lớp áo của tôi và chụp kéo để cùng cười với nhau nơi hành lang nhà trường. Tôi đã thấy cảnh tượng đó, và tôi sợ.
Tôi không muốn trở thành cô gái 13.
Khi bạn còn nhỏ, ai lớn tuổi hơn đều là kẻ trưởng thành. Năm 24 tuổi tôi dạy lớp 2 tại Readsboro, Vermont. Một cậu học trò nhỏ - Shawn- hỏi tôi có con không? Tôi trả lời không có. Shawn thơ ngây hỏi: “Vậy các con cô lớn và đi ở chỗ khác rồi sao?” Trong mắt Shawn tôi già lắm rồi.
Đúng là tôi chưa già, và đời sống tôi còn dài. Nhưng vào năm 26 tuổi tôi phảng phất thấy mình già như đã 30. Năm tôi 39 tuổi Jack Benny khen tôi sao trẻ mãi không già! Năm 45 tôi ngạc nhiên tự hỏi mình đã 45 rồi sao, ngày nào mới 12 thôi mà! Ngày sinh nhật 50 tuổi tôi vui vẻ thổi 50 ngọn đèn cầy nhỏ, nhưng trong lòng cảm thấy vị mặn của thời gian.
Năm nay tôi 60. Nhìn vào gương chưa thấy con số 60 trên khuôn mặt, nhưng suy tư của tôi có chiều thay đổi. Sự biến chuyển trong cơ thể vào tuổi 60 làm tôi chú ý và kinh ngạc, pha lẫn khó chịu và lo lắng, nhưng đằm hơn, không dằn vặt như lúc tôi còn trẻ. Nhiều lúc tôi buồn cười thấy trong một ngày biết bao lần quên không biết kính đeo mắt để đâu, và thay vì nghĩ đến sự sống bị thời gian đe dọa của mình tôi cảm thấy buồn khi nhớ đến bà con và bạn bè thân thiết đã ra đi .
Tôi không luyến tiếc tuổi xuân bằng nhớ chị Anne của tôi. Ước gì bà còn sống. Bà sẽ làm cho ý niệm già và chết trở nên xa xôi. Bà có thể than những nếp nhăn trên mặt, than có lúc không biết mình đang làm gì và than mắt cận thị, với cách thức hài hước và lạc quan của bà. Chúng tôi chắc hẵn sẽ nói chuyện với nhau hằng giờ mỗi ngày trên điện thoại về những chuyện lẩm cẩm như hay quên, da nhăn, mắt kém như chúng tôi từng nói chuyện về con cái và về mấy con chó trung thành của chúng tôi.
Chị Anne chết vì bệnh ung thư đã bao năm mà tôi vẫn nhớ thương như khi chị ấy mới qua đời. Tôi không lo nghĩ lắm đến chuyện tôi già, và tôi ước rằng chị Anne cũng từng không lo nghĩ đến già và chết như vậy. Có thể có những lý do khác làm cho con người chín chắn hơn khi về già, nhưng đối với tôi thì có thể tôi tha nhân và nhìn đời một cách thực tế.
Một hôm tôi lái xe đến thăm con gái đang có chuyện buồn phiền và căng thẳng. Một chiếc xe tải chạy nhanh xuýt húc vào xe tôi. Tôi lách xe ra khỏi lề đường hoàn hồn nhìn chiếc xe tải chạy vù qua trước mắt. Ý nghĩ đầu tiên của tôi không là: “Lạy Chúa, tôi còn sống sót.” mà tôi nghĩ đến con gái tôi: “Cẩn thận một chút ông tài xế ơi. Trong hoàn cảnh này con gái tôi làm sao chịu đựng nổi khi được tin mẹ chết”. Cảm xúc của tôi không còn hướng về mình. Sau khi hoàn hồn tôi vui thấy mình đã cảm xúc như vậy.
Tôi không biết tôi có còn lạc quan khi già hơn không. Nhưng tôi biết câu trả lời của một câu hỏi tôi thường hỏi chính tôi khi tôi 30 tuổi, 40 tuổi và 50 tuổi: Mình già vậy rồi sao?
Tôi là người may mắn vì tôi không sợ già. Già tốt hơn là không già như Maya Angelou đã nói: “Điều tôi học được về tuổi già khi lưng mỏi, chân chồn là muốn gì thì làm đi vì không còn nhiều thì giờ nữa.”
Tôi chờ đợi tuổi 60 như khi tôi chờ đợi tuổi 30, 40 hay 50. Cái cảm giác của tôi chẳng khác gì khi tôi chợt thấy cái đồng hồ nơi chiếc xe mới của tôi chỉ 999 dặm, và từng giờ một nhích dần đến số 1000. Tôi biết cái đồng hồ của cơ thể tôi cũng dần nhích tới trước và một lúc nào đó sẽ đến số 6 và số 0 sau đó.
Tôi muốn có những lời khuyên cho tuổi 60. Tôi đi qua các tiệm sách nhìn những tựa sách như “Bây giờ chúng ta đã 60 tuổi rồi”, hay “Tuổi 60 đã đến!”, nhưng tôi lại không mua. Tôi nhớ mẹ tôi nói khi bà 75 tuổi: “Tuổi 60 chỉ là rạng đông của tuổi già,” và tôi cảm thấy mình còn trẻ, tôi chỉ là người mới nhập cuộc, mặc dù khi nghe mẹ nói câu đó tôi tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên. Tôi có thể đọc các cuốn sách kia xem như đọc chuyện của người khác chứ chưa phải là chuyện của mình.
Chưa. Tôi chưa sẵn sàng. Tôi chỉ mới đặt chân ở ngưỡng cửa. Tôi hiểu rằng cuộc hành trình này diễn ra suốt cuộc đời mình từ lúc sinh ra cho đến lúc chết. Tôi có thể nhìn cuộc đời trôi qua chẳng khác gì một người ngồi trên xe có quyền quan sát phong cảnh nhưng không phải là người tài xế.
Chiếc xe đã đưa tôi tới đây và tôi không thể bảo nó dừng lại. Tôi xem cuộc đời như một công việc càng ngày càng banh ra không dứt. Sự tiến hành của công việc có khi không làm tôi hài lòng, nhưng tôi nghĩ mình còn thì giờ để sửa chữa. Tôi thường nghĩ mình còn thì giờ để cao hơn, đẹp hơn, sắc sảo hơn, tế nhị hơn và ít nhút nhát hơn. Tôi sẽ đọc tất cả sách của Henry James, và của William. Tôi nghĩ một lúc nào đó tôi sẽ du lịch Hy Lạp, La Mã, Trung quốc. Có thể tôi sẽ hiểu biết – không phải mọi chuyện trên đời – nhưng ít nhất cũng nhiều gấp trăm lần kiến thức tôi đang có.
Thực tế đến tuổi 60 tôi vẫn không cao hơn và thông thái hơn. Tôi vẫn chưa đọc hết sách của Henry và William. Tôi vẫn chưa đi Hy Lạp, La Mã hay Trung quốc. Kiến thức tôi có thêm chút ít, nhưng không nhiều như tôi tưởng. Tôi chỉ bỏ được thói quen nói chuyện huyên thuyên giờ này qua giờ khác trên điện thoại hay tham dự các cuộc liên hoan nhảy nhót liên miên, và tôi giữ được thói viết thư hay đọc sách. Có thể tôi đã trở thành một người ở tuổi xế chiều, nhưng tôi không thấy tôi khác gì lắm lúc tôi ở tuổi 12. Lúc đó sao thì bây giờ tôi vẫn vậy, chỉ có già hơn.
Ở tuổi 60 tôi ý thức rằng cái chết sẽ đến với mọi người kể cả tôi, nhưng tôi nghĩ chắc còn lâu. Tôi hy vọng rằng khi cái chết đến với tôi tôi đã già lắm rồi để không còn bận tâm đến sống chết nữa. Không biết có được vậy không, nhưng tôi nghĩ là được. Tôi nghĩ còn lâu tôi mới chết, nên không có gì phải vội vàng.
Về chiều, tâm hồn tôi vương vấn nhớ thương những người đã khuất, chị tôi, mẹ tôi, bạn tôi, và tôi nghiệm ra rằng tình thương sau cái chết thật là sâu đậm. Sự thương nhớ ngự trị trong tâm hồn mình không phải một cách trừu tượng mà là một cách thiết thân trường cửu. Kinh nghiệm cá nhân cho tôi hiểu rằng không ai tránh khỏi mất mát những người thân nhưng sự mất mát mãi mãi hiện diện với tình thương và nhung nhớ.
Tôi ý thức rằng vui buồn có thể xẩy đến trong đời ta. Điều vui nhiều nếu chúng ta biết nhìn đời một cách lạc quan, và những điều vui đó còn mãi với chúng ta, và chuyện buồn không bao giờ tới nếu chúng ta không nhận nó. Nhưng tôi hiểu rằng chuyện buồn dù đẩy đi vẫn có thể tới bất cứ lúc nào. Sau một ngày làm việc bình an, trở về nhà bạn có thể nhận được một tin buồn to lớn xẩy ra cho một người thân thương của bạn. Đó là “cái chết hiện diện giữa cái sống” như đã ghi trong Kinh cầu nguyện.
Tôi ngạc nhiên nhận ra rằng triết lý sống của tôi là lúc nào tôi cũng chờ đợi chuyện vui. Tôi từng lái xe chạy quanh những con đường làng hiu hắt để nhìn một con cò xanh cất cánh bay lên giữa một cánh đồng hoang vắng trong một buổi chiều vàng. Thân cò giữa đôi cánh mỏng manh nhẹ nhàng vươn lên giữa bầu trời cao rộng thênh thang như thúc đẩy tôi hít một hơi thở thật dài, buồng phổi căng ra khoái trá.
Một hôm tôi bước vào một khu tập thể thao dành cho các cụ bà trên 80 hay 90 tuổi. Tôi thấy các cụ đang vịn vào lan can, hay dùng gậy chống lần từng bước cẩn thận xuống cầu thang. Tôi im lặng đứng lại nhường lối cho các cụ, lòng nghĩ đến người mẹ đã khuất của tôi và quãng đời khó khăn của bà chống chọi giúp chồng nuôi con qua hai cuộc chiến và một cuộc khủng hoảng kinh tế. Các cụ đã kinh qua một thế kỷ đầy khó khăn dọn đường tương lai dễ thở hơn cho con gái các cụ. Tôi cảm thấy tự hào và biết ơn các cụ. Rồi các cụ sẽ lần lượt ra đi để lại tôi đơn độc trong cõi đời nay. Tôi nhẹ nhàng im lặng bước đi lòng buồn man mác.
Bỗng nghe tiếng cười rộn rã của các cụ sau lưng. Hai bà cụ đi sau cười rũ rượi khi nghe bà cụ đi trước bình phẩm một điều gì đó. Không hiểu chuyện gì tôi cũng cười theo.
Việc gì cũng có thể xẩy đến trong đời ta. Có những việc bất ngờ, tàn bạo, kinh tởm, phi lý nhiều khi không thể hiểu được. Nhưng nói cho cùng sự sống là một cuốn phim đầy hoang dã xen kẽ với những thời khắc lý thú diễn ra từng ngày, từng giây trong cuộc sống.
Bài do dịch giả gửi tới DCVOnline
Nguồn: As Time Goes By
by Reeve Lindgergh – Reader’s Digest May 2008
[ Trở lại ]
Đọc những bài khác trong mục Diễn Đàn
Trang in Gởi điện thư
|
|
|
| |
|
Đăng Ý kiến của bạn về bài này?
Ý kiến Bạn đọc (DCVOnline không chịu trách nhiệm về nội dung của những ý kiến đóng góp từ bạn đọc)
|
|
|
|
Re: Tuổi về chiều 2008-05-04 00:43:20
| Nguyễn Hữu Viện
Hải Ngoại Thân Phận Ca ...
Hố ngăn cách giữa ba thế hệ
Ông con cháu sao trống vắng ghê
Gồng mình lớn tuổi khung cảnh mới
Văn hóa xã hội Âu Mỹ nhiêu khê
Bên Đại dương Già được kính trọng
Kinh nghiệm khôn ngoan được vỗ về
Cháu con trẻ chuối vàng ruột trắng
Tuổi già chẳng ai cô lập chê .. ..
Nguyễn Hữu Viện
|
[ Trả lời ý kiến này | Đăng Ý kiến mới ]
Re: Tuổi về chiều 2008-05-04 14:13:02 | Nguyễn Hữu Viện
Đọc bài Tuỳ bút chính trị cuối cùng của nhà văn Nguyễn Khải ... tôi thây thương thân phận một nhà văn chân tài cương trực LƯU ĐÀY ngay chính tại Quê Hương mà ông suốt một đời hiến dâng ... Cảnh tỉnh trước một xã hội sa đọa tha hóa ...
Xin cám ơn Hương hồn nhà văn Nguyễn Khải cho tôi nhiều bài học quý giá
ĐI TÌM CÁI TÔI ĐÃ MẤT
(Tuỳ bút chính trị - 2006)
Nguyễn Khải
Cũng năm ấy tôi được trao giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật đợt 2.
Mừng thì rất mừng nhưng tôi đã nhận ra ngay đây là tấm bia mộ sang trọng cắm lên một đời văn đã tới hồi phải kết thúc.
Thế là lại buồn, ra vào ngẩn ngơ cả tháng. Rồi quyết định ra chơi ngoài Bắc, trở lại quê ngoại là nơi tôi đăng ký tòng quân năm 1946, cũng là nơi tôi tập tọng viết những bài báo kháng chiến đầu tiên in litô vào năm 1949.
Năm chục năm sau, trở lại cái thị xã của tuổi mới trưởng thành, mà là trở về lần thứ ba (hai lần trước cách đây đã hơn hai chục năm) , cái mảnh đất thân thuộc đã hoá ra xa lạ.
Chuyện người già có vui bao giờ, người đã xong một việc có làm gì cũng không thể vui. Vì tôi là người có gốc địa phương nên tỉnh uỷ có gặp và mời ăn một lần cho phải phép. Nhưng nhìn những gương mặt quan chức của tỉnh hôm nay mà kinh ngạc. Mặt người nào cũng đầy những múi thịt, sần sùi, nói nhiều, cười to, lời lẽ nhạt nhẽo, dung tục, và không bao giờ nhìn thẳng vào mặt mình để nói, cứ như là đang nói với một ai khác ngồi cạnh mình hoặc ngồi sau mình.
....
Tôi chỉ còn nhớ một chuyện, có một ông tướng, là danh tướng, người địa phương, có đem một giống hoa lạ từ Hà Nội về, tự tay ông trồng ở vườn hoa của tỉnh uỷ vì phải chọn đúng ngày, đúng giờ, cả đúng hướng nữa mới đem lại thịnh vượng, hạnh phúc cho dân trong tỉnh. Thật vậy sao ?
Trong mấy ngày xuống xã vừa vui vừa buồn. Ai cũng giàu có hơn trước, nấu cơm bằng nồi cơm điện, tối xem tivi mầu, giờ rảnh thì xem phim bộ. Mỗi xóm đều có cửa hàng cho thuê băng vidéo, có gái điếm cho ngủ chịu đến mùa trả bằng thóc, có cờ bạc, có hút thuốc phiện và chích heroin, thành phố có gì ở làng quê đều có, cả hay lẫn dở, dở nhiều hơn hay.
Đọc tiếp tại trang web:
http://www.diendan.org/sang-tac/111i-tim-cai-toi-111a-mat/
|
[ Trả lời ý kiến này | Đăng Ý kiến mới ]
Re: Tuổi về chiều 2008-05-04 21:02:47 | Trần V Nông Dân
Bông rua, Viện Pari s
"Cũng năm ấy tôi được trao giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật đợt 2. "
Ông Viện Pari s đã mở mắt chưa? Mần chi thì mần (văn, khoa, kinh, chánh trị v.v...) nhỡ dính đến Hồ đồ và đảng cộng sẻng, coi như ôm hận xuống tuyền đài, luyến lưu, khóc than làm chó gì hả, Viện?
|
[ Trả lời ý kiến này | Đăng Ý kiến mới ]
|
|
|
|
|
|
Re: Tuổi về chiều 2008-05-04 04:13:50
| Trần Công
Xế chiều cụ thích ô mai
Bắt con bắt cháu một hai mua về
Mua về rồi cụ lại chê
Ô mai này đúng chua ghê quá mà
Nói gần hóa lại nói xa
Ô mai cụ muốn ấy là ô sin
|
[ Trả lời ý kiến này | Đăng Ý kiến mới ]
Re: Tuổi về chiều 2008-05-04 18:14:52 | Tran Han
Osin cầm quyền cộng sản cấp
Cộng quân lãnh đạo chỉ còn osin
Cai trị cái kiểu cộng nô
cuớp ruộng ,cuớp nhà bưng bô già Hồ
Đảng ta khuyên bảo đứng lo
Đừng lo làm chủ đảng cho chổi cùn
Chổi cùn cứ lấy chẳng ăn
Lừ qua gạt lại còn chăng lai quần?
|
[ Trả lời ý kiến này | Đăng Ý kiến mới ]
|
|
|
|
|
|
Re: Tuổi về chiều 2008-05-04 04:53:50
| Trúc Lê
Tác giả bài này quả thực sung sướng hạnh phúc. Hơn hẳn hần hết chúng ta trên diễn đàn Đàn Chim Việt này. Bà đã bước qua tuổi già một cách vô tư lự và lạc quan. Không bao giờ phải lo lắng thương xót cho đồng bào của mình bị mất tự do, bị nghèo đói, bị đối xử oan ức trong một chế độ độc tài, độc đảng và độc ác. Bà cũng không bao giờ phải lo lắng xót xa khi nhìn lãnh thổ và lãnh hải của quê mẹ (của Bà) bị ngoại bang cướp đọat, ngày càng teo nhỏ lại như chúng ta phải chứng kiến từng ngày. Bà không phải ê chề nhục nhã như chúng ta khi phải chứng kiến cảnh Sài Gòn rước đuốc Thế vận rợp bóng cờ Tàu, bọn thanh niên thiếu nữ Tàu hân hoan nhỡn nhơ la hét khẩu hiệu ca tụng Tổ quốc Trung Hoa vĩ đại trên các đường phố mang tên danh nhân nước Việt, trong khi thanh niên và người dân VN bị bịt miệng đứng lơ láo nhìn từ xa. Bà sung sướng bỏ ra hàng giờ lái xe trên cánh đồng xanh tươi chỉ để chờ xem một cánh cò trắng bay vút lên từ cánh đồng hoang vắng. Ôi ! Bà quả là may mắn. Ước gì tôi cũng được như Bà.
Trân kính,
Trúc Lê
|
[ Trả lời ý kiến này | Đăng Ý kiến mới ]
Re: Tuổi về chiều 2008-05-04 18:04:03 | Ngô Dân
Tác giả bài này quả thực sung sướng hạnh phúc. Hơn hẳn hầu hết chúng ta trên diễn đàn Đàn Chim Việt này. Trên diễn đàn này cũng có vài người không bao giờ phải lo lắng thương xót cho đồng bào của mình bị mất tự do, bị nghèo đói, bị đối xử oan ức trong một chế độ độc tài, độc đảng và độc ác.
Họ cũng không bao giờ phải lo lắng xót xa khi nhìn lãnh thổ và lãnh hải của quê mẹ bị ngoại bang cướp đọat, ngày càng teo nhỏ lại như chúng ta phải chứng kiến từng ngày, mà trái lại họ sung sướng, họ tung hô đàn anh vĩ đại. Họ không phải ê chề nhục nhã như chúng ta ( bởi vĩ họ là tay sai đế quốc đỏ) khi phải chứng kiến cảnh Sài Gòn rước đuốc Thế vận rợp bóng cờ Tàu, bọn thanh niên thiếu nữ Tàu hân hoan nhởn nhơ la hét khẩu hiệu ca tụng Tổ quốc Trung Hoa vĩ đại trên các đường phố mang tên danh nhân nước Việt, trong khi thanh niên và người dân VN bị bịt miệng đứng lơ láo nhìn từ xa. Họ sung sướng ngồi ì hàng chục giờ trên diễn đàn để ca tụng Trung quốc vĩ đại và chửi rủa những người yêu nước khác.
Ôi ! họ quả là may mắn, họ có việc làm lãnh lương đàng hoàng, họ có thể ngồi lỳ ở đây đến già. Nhưng cũng may mắn thay cho đất nước là không có nhiều người như họ.
|
[ Trả lời ý kiến này | Đăng Ý kiến mới ]
|
|
|
|
|
|
Re: Tuổi về chiều 2008-05-04 08:39:17
| Nguyen^~ Bao? Tu*
Điều vui nhiều nếu chúng ta biết nhìn đời một cách lạc quan, và những điều vui đó còn mãi với chúng ta, và chuyện buồn không bao giờ tới nếu chúng ta không nhận nó. Nhưng tôi hiểu rằng chuyện buồn dù đẩy đi vẫn có thể tới bất cứ lúc nào
Câu nói trên có thể là cách suy nghĩ rất thường thấy của người Tây Phương, nhất là của người Mỹ - Và không có gì lạ khi xuất hiện trên báo Reader's Digest : một tờ báo lâu đời, có "tư cách", nổi tiếng với những bài dí dỏm, nhẹ nhàng, một tí triết, một tí khoa học, một tí tâm lý ... Nhưng không bao giờ dám đi sâu vào những điều thật cay đắng thật nhức nhối của cuộc đời . Có lẽ đó là một trong những lý do Reader's Digest dần dần bị mất khách (đọc), tờ báo cũng mỏng hơn so với mấy thập niên trước .
Người Mỹ bao giờ cũng nghĩ chuyện BUỒN nếu không làm TỐT cho mình (If life gives you dirt , plant tomatoes) thì nên XA nó ra = không NHẬN nó thì nó không VÀO mình . Một suy nghĩ thiên về chữ LỢI chứ không phải chữ AN = Cái gì không có lợi cho mình thì mình không nên "dây" vào . May sao Jesus Christ không phải người Mẽo nên đã nói : "PEACE with you", không phải "HAPINESS with you"
Một người sống đến tuổi 60 có biết bao nhiêu tật xấu ???
Tôi rất ưa thích câu nói của nhà văn Giả Bình Ao (trong Ngũ Thập Đại Thoại [vnthuquan.net])
"năng làm việc tốt, coi chuyện làm việc tốt là phương thuốc chữa bệnh" .
Hoá ra làm việc tốt không phải để tìm VUI , chỉ để (phần nào) chữa những tật xấu mình đã mắc phải
|
[ Trả lời ý kiến này | Đăng Ý kiến mới ] |
|
|
|
|
|
Re: Tuổi về chiều 2008-05-04 12:57:33
| Ý Dân
Mới đi dự lễ ra trường của đứa con đầu về, trong số tốt nghiệp có một "lão" đã 73 tuổi được speaker nói đến hơi nhiều. Tôi thắc mắc trong đầu chẳng biết "lão" có còn giúp được gì cho bệnh nhân trong những ngày thực tập (intern) sắp tới, hay chỉ học ... cho vui ?
Cũng nhớ lại, vào dịp đầu năm âm lịch, cụ Hoàng Minh Chính đã ra đi khi tuổi đời gần 90, nhưng cụ vẫn miệt mài những điều mình theo đuổi.
Do đó, Tuổi về chiều chỉ là mốc thời gian để định năm tháng của một đời người. Mục đích của mỗi người sẽ không thay đổi nhiều theo thời gian nếu kiên định dù khả năng có bị phụ thuộc ít nhiều vào tuổi tác.
Thêm vào đó lại được đọc:
"Có thể tôi đã trở thành một người ở tuổi xế chiều, nhưng tôi không thấy tôi khác gì lắm lúc tôi ở tuổi 12. Lúc đó sao thì bây giờ tôi vẫn vậy, chỉ có già hơn. |
[ Trả lời ý kiến này | Đăng Ý kiến mới ] |
|
9
|
|