Warning: Cannot modify header information - headers already sent by (output started at /home/danchimv/public_html/php/config.php:189) in /home/danchimv/public_html/php/mainfile.php on line 196
 DCVOnline - Cung Vua và Phủ Chúa Hà Nội (Phần IV)
[go: up one dir, main page]

Columns
   Huỳnh Việt Lang
 Nguyễn Văn Lục
 Sổ Tay Thường Dân TNT
 Thu Toa Soan
 
dcvblogs
 





 
Login
 
Biệt danh

Mật mã

Bạn chưa đăng ký độc giả? Bạn có thể đăng ký ở đây.
 
Biếm họa
   
Ai đang online?
 
Hiện đang có 1034 bạn đọc trên DCVOnline
Log On
Đọc DCVOnline trên Yahoo!
 
Thư mục DCVOnline
   Trang nhất
 Ban biên tập
 Góc bạn đọc
 Góp ý tòa soạn
 Gởi bài
 Lưu trữ
 Tin RSS
 
    Chính Trị - Xã Hội
08-05-2008 
  
  

Cung Vua và Phủ Chúa Hà Nội (Phần IV)

Giai Van Hoc 2008Bùi Tín


Tiếp theo Phần I, Phần II, Phần III



V - Cuộc đấu tranh vạch mặt hoạt động tệ hại của Phủ Chúa


Cần nói thật rằng cuộc đấu tranh vạch mặt phản dân hại nước của Phủ Chúa, tay sai bành trướng Bắc Kinh chưa được mạnh, nếu không nói rằng còn quá yếu.

Trước hết vì những tên trong Phủ Chúa này hoạt động lén lút, không hợp pháp. Chúng có mà không, không mà có. Nên có khi chúng bị người dân gọi là MA, ghép 2 chữ M (Mười) và A (Anh). Nhân dân lại quen bị bưng bít lâu ngày; nỗi sợ cường quyền tuy có giảm vẫn còn dai dẳng. Thế nhưng, dù sao sự chống đối vẫn tồn tại. Thà có còn hơn không có.

1 - Bức thư của ông đại tướng bị chơi xấu

Bức thư dài 7 trang của tướng Võ Nguyên Giáp đầu năm 2004 đã được nhiều người biết. Đây là phản ứng có phần chậm với cú chơi xấu trước đó của tướng Lê Đức Anh. Từ hồi Đại hội VII (1991), tướng Anh đã dùng nhân vật Sáu Sứ cùng nhân vật Năm Châu từ trong Nam ra Hà Nội tiếp xúc với tướng Giáp và một số nhân vật thân cận, mật ghi trong 16 băng ghi âm nhằm kết tội tướng Giáp về hoạt động chia rẽ và lật đổ. Sau đó, như trên đã nói, tướng Anh dùng Đặng Đình Loan đi các địa phương kể lể về 7 tội của tướng Giáp. Tướng Giáp cố nén tức giận, chờ đến ngày 3/01/2004 mới lên tiếng qua bức thư gửi Bộ chính trị, công khai gửi rộng rãi cho báo chí trong nước. Mục đích chính của tướng Giáp chỉ là thanh minh cho cá nhân mình, nhằm bảo vệ danh dự và uy tín cá nhân, nhưng qua đó nhiều vấn đề cực kỳ nghiêm trọng được phơi bày, như việc thành lập sai nguyên tắc và sự lộng hành của Tổng cục 2, vụ án Sáu Sứ và Năm Châu. Tướng Giáp chọn thời điểm này vì hơn 100 ngày nữa sẽ kỷ niệm trọng thể 50 năm chiến thắng Điện Biên Phủ (1954 - 2004), tiếng tăm cá nhân tướng Giáp sẽ được đánh bóng và đề cao, trong khi tướng Anh đã mất chức “cố vấn trung ương” từ tháng 12/1998, không còn vai vế nào trong cơ chế.

Một loạt tướng tá lên tiếng ủng hộ tướng Giáp, lên án tướng Anh. Trước hết là thượng tướng Nam Khánh, từng là Phó chủ nhiệm Tổng cục chính trị, phụ trách công tác giáo dục chính trị cho quân đội; Rồi đại tướng Chu Huy Mân, đại tướng Nguyễn Quyết; các thượng tướng Hoàng Minh Thảo, Lê Ngọc Hiền, Phùng Thế Tài; các trung tướng Lê Tự Đồng, Phạm Hồng Sơn, Đặng Vũ Hiệp, cho đến tướng anh hùng ngành công an Nguyễn Tài đều cất tiếng hòa theo đòi hỏi của tướng Giáp, vạch mặt sự lừa dối phạm pháp của Lê Đức Anh, còn yêu cầu đưa ra xét xử theo pháp luật.

Sau Đại hội X, cuộc họp Trung ương ra quyết định lập một Ban kiểm tra liên ngành gồm có đại diện Bộ chính trị, Ban kiểm tra trung ương, Ban bảo vệ đảng trung ương, Bộ công an, Viện kiểm sát nhân dân tối cao và Tòa án nhân dân tối cao. (8)

2 - Ai cứu nguy cho Phủ Chúa?

Ban kiểm tra liên ngành do Bộ trưởng công An Lê Hồng Anh cầm đầu trình ra Bộ chính trị dự thảo báo cáo điều tra về những tố cáo của tướng Giáp và một số tướng trên đây.

Bức thư của cụ Phạm Văn Xô (gần trăm tuổi) - sáng lập viên đảng CS Đông Dương duy nhất còn sống, am hiểu rõ về Lê Đức Anh - từ Sài Gòn gửi ra, thêm một bằng chứng hiển nhiên về tội lỗi của Lê Đức Anh.

Nếu bản báo cáo điều tra này được đưa ra trước Ban chấp hành trung ương khóa X gồm 160 ủy viên chính thức và 21 ủy viên dự khuyết thì sẽ cực kỳ tai hại cho đương sự, còn tai hại về nhiều mặt cho đảng. Theo tiết lộ từ Văn phòng trung ương đảng, chính tổng bí thư Nông Đức Mạnh là người đầu tiên có ý kiến đề xuất là “khoanh vấn đề này trong phạm vi Bộ chính trị”, chỉ báo cáo tóm tắt cho các vị trung ương là:

- Đương sự, đồng chí Lê Đức Anh, quả là có một số khuyết điểm khi khai lý lịch của mình, nay đã bổ cứu cho chính xác.

- Những vấn đề xung quanh lý lịch và gia nhập đảng của Lê Đức Anh thuộc về lịch sử. Từ 1945 đến nay đồng chí Anh đã hoàn thành xuất sắc mọi chức vụ cao trong quân đội và nhà nước và nay đã về hưu. Việc chấn chỉnh Tổng cục 2 và cả bộ máy tình báo-an ninh-phản gián-bảo vệ nội bộ đang được thực hiện và sẽ báo cáo với Trung ương.

Trong đảng CS, nhiều người biết rằng ông Mạnh trở thành nhân vật số 1 không phải do khả năng lãnh đạo, sự hiểu biết, tài nói viết và suy nghĩ. Ông lên cao hoàn toàn dựa vào cái may của hoàn cảnh. Chính ông Mười và ông Anh trong Đại hội IX (2001) đã đưa ông Mạnh lên Tổng bí thư sau khi cân nhắc với các ông Trần Đức Lương, Nguyễn Phú Trọng, Phan Diễn, Nguyễn Mạnh Cầm. Lúc ấy nhiều người nghĩ rằng ông Mạnh chỉ là nhân vật đệm, một nửa nhiệm kỳ hay cùng lắm là một nhiệm kỳ. Đến Đại hội X (tháng 4/2006) ông Mạnh đã mê say cái ghế của mình, vừa lúc Phủ Chúa lâm nguy cần một người thân tín bên Cung Vua. Ông Mười và ông Anh qua các nhân vật thân tín trong Bộ chính trị và Trung ương liền vận động để giữ ông Mạnh thêm một thời gian, mặc dù lúc ấy ông Mạnh đã 64 tuổi, quá mức tuổi quy định là dưới 60 tuổi, để vào Bộ chính trị. Qua Đại hội X, ông Mạnh không thể quên cái ơn tác thành của Phủ Chúa đối với mình. Thế là ông Mười và ông Anh khỏi lo và cả bốn nhân vật trong Bộ chính trị gần gũi nhất với hai ông gồm Trần Đức Lương, Phạm Văn Trà, Trần Đình Lương và Nguyễn Khoa Điềm đều phải về hưu cùng một lúc. Việc tranh thủ được ông Mạnh đứng hẳn về phía mình là rất có lợi cho Phủ Chúa, vì có gì hơn là được nhân vật số 1 thông báo thường xuyên kịp thời mọi tình hình nội bộ cơ mật nhất.

3 - Bão nổi từ Hoàng Sa và Trường Sa

Từ cuối năm 2007, vấn đề Hoàng Sa và Trường Sa trở thành đề tài nóng trong quan hệ Việt Trung, trong khu vực Đông Nam Á. Theo mưu đồ được chuẩn bị có bài bản, Bắc Kinh muốn khẳng định chủ quyền trên vùng biển và các quần đảo ở phía Nam, nơi có tiềm lực dầu mỏ và khí đốt ngày càng được xác định là dồi dào, nơi có hành lang vận chuyển trên biển nhộn nhịp vào loại nhất thế giới, nơi Trung Quốc có thể bành trướng rộng xuống vùng xích đạo nhằm khống chế toàn vùng Đông Nam Á. Từ việc xây dựng sân bay, lô cốt, pháo đài, giàn khoan, doanh trại, trạm đo thời tiết trên các đảo mà họ đã cưỡng chiếm từ năm 1974 và 1988, trong quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, tháng 11/2007 hải quân Trung Quốc mở cuộc tâp trận khá lớn có bắn đạn thật. Tháng 1/2008, tỉnh Hải Nam (Trung Quốc) ra quyết định thành lập thị trấn Tam Sa để cai quản vùng quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, một kiểu khẳng định ngang ngược rằng toàn bộ vùng “Nam Hải” thuộc trọn chủ quyền của họ, mặc dầu Bắc Kinh hứa hẹn giữ nguyên trạng để các nước có tranh chấp sẽ cùng nhau giải quyết bằng con đường thương lượng. Tin rước đuốc Olympic 2008 sẽ đi qua Trường Sa và Hoàng Sa là thêm một khiêu khích trắng trợn của thế lực bành trướng ngang ngược.

Nhóm lãnh đạo Việt Nam chí cốt với Bắc Kinh, nhất là hai nhân vật trong Phủ Chúa và ông Tổng bí thư giật mình. Họ hiểu rằng vấn đề chủ quyền quốc gia và danh dự dân tộc là những vấn đề cực kỳ nhạy cảm với nhân dân ta, nhất là quân đội, cựu chiến binh, tuổi trẻ, trí thức, văn nghệ sỹ. Trước đó, những cuộc đụng độ của tàu chiến, tàu đánh cá có vũ trang của Trung Quốc bắn vào thuyền đánh cá Việt Nam thuộc các tỉnh Thanh Hóa, Hà Tĩnh... đã gây phẫn nộ trong nhân dân ta.

Từ nay, vấn đề chủ quyền quốc gia trên lãnh thổ và vùng biển, hải đảo luôn là vấn đề mang tính bùng nổ giữa hai nước vừa “anh em”, vừa thù địch trong quá khứ, cũng đồng thời mang tính chất căng thẳng và bùng nổ giữa nhân dân và lãnh đạo, trong khi thái độ kiêu ngạo nước lớn của Bắc Kinh sẽ có thể châm ngòi bất cứ lúc nào.

Bắc Kinh luôn chủ quan vì đã tạo nên một nhóm tự nguyện phục vụ đắc lực bản chất bành trướng của chúng, Bắc Kinh cũng chủ quan cho rằng chúng đã giúp cho chế độ độc đảng ở Hà Nội một bộ máy an ninh-gián điệp-cảnh sát đàn áp rất hung hãn và thâm độc, nên chúng không tính đến tình trạng tức nước vỡ bờ khi quần chúng đói nghèo bị chà đạp nặng nề.

Bão táp phẫn nộ dân tộc về chủ quyền quốc gia đã có những tín hiệu báo động. Tháng 2 và tháng 3/2008 đã có những cuộc biểu tình tự phát của tuổi trẻ, nhà báo, cựu chiến binh, văn nghệ sỹ trước sứ quán và lãnh sự quán Trung Quốc. Nhà báo lão thành Tương Lai viết bài trên báo “Đại đoàn kết” chất vấn nhà nước về hành động ngăn chặn biểu tình ôn hòa của công dân. Lần đầu tiên, trong cuộc họp của trung ương Mặt trận Tổ quốc, nhiều tiếng nói cất lên chất vấn về vấn đề Hoàng Sa và Trường Sa một cách khá gay gắt, dù cho vấn đề này không có trong chương trình. Rồi nhà báo điện tử Vietnamnet Nguyễn Anh Tuấn bị mất chức Tổng biên tập chỉ vì dám đưa lên mạng một bài bình luận tâm huyết về chủ quyền quốc gia với tiêu đề: “Sức mạnh đồng thuận Việt Nam, nhìn từ Hoàng Sa và Trường Sa”.

Một chủ đề gai góc đang hình thành trong nhận thức của xã hội Việt Nam trong thời kỳ mở cửa, đổi mới và hội nhập, đó là một chính quyền ngăn cấm việc tự do thông tin về các vấn đề hệ trọng liên quan đến chủ quyền quốc gia và toàn vẹn lãnh thổ, một chính quyền coi những hành động yêu nước là phạm pháp và đàn áp người yêu nước là chính quyền gì, thuộc loại gì?

4 - Những kiêu binh hiện đại

Trong chế độ độc đảng phản dân chủ ngự trị bằng đe dọa và lừa dối, bộ máy cảnh sát là thế lực thống trị. Cảnh sát giao thông, công an phường, xã, công an hộ khẩu thời trước, công an văn hóa ngày nay, tha hồ tung tác, o ép, quấy rầy, úc hiếp người dân. Bộ máy đàn áp đặc biệt mẫn cán trong đàn áp các chiến sỹ dân chủ, dùng cả những thủ đoạn bẩn thỉu hèn hạ nhất như vu cáo, bỏ thuốc phiện, ma túy, lựu đạn, súng vào vườn, vào hành lý, còn bắt luật sư tỉnh táo vào bệnh viện tâm thần. Chính chúng chế diễu khẩu hiệu “công an là bạn”, “yêu dân”, “quý dân”, xử sự như bọn mafia hiện đại, như lũ kiêu binh thời trước, bất chấp luật pháp và đạo đức. Chúng coi dân như cỏ rác, có khi như chó mèo, để cho ăn được ăn, cho uống được uống, lôi quẳng lên xe rồi tống xuống nửa đêm giữa đường vắng.

- Tài liệu Về Tổng Cục II , “những tin tức đáng lưu ý về Tổng cục II- Bộ quốc phòng”: (9)

Bọn kiêu binh hiện đại dựa vào cái uy của Phủ Chúa để lộng hành đến mức họ dám vuốt râu cả những công thần cao nhất đuơng chức của chế độ. Có thể nói trên hành tinh này, không một ai to gan hơn họ. Cuối năm 1994 họ dám cả gan gửi một bản báo cáo tuyệt mật cho Bộ trưởng quốc phòng bịa đặt rằng Tổng cục 2 đã đặt được một “đặc tình” - nhân viên tình báo đặc biệt - vào một bộ phận đầu não của cơ quan tình báo trung ương Mỹ CIA ở Langley, gần thủ đô Washington DC, mang bí danh là “T4”. T4 đã báo cáo về rằng “CIA đã tranh thủ, lôi kéo, mua chuộc được các ông Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, cho đến cả Thủ tướng Võ Văn Kiệt, Chủ tịch quốc hội Nguyễn Văn An để lấy được nhiều thông tin quan trọng. Tướng Giáp còn lợi dụng khi gặp một số nhà báo và học giả Mỹ biết tiếng Pháp để thông tin trực tiếp, không qua người phiên dịch chỉ biết tiếng Anh”. Báo cáo còn nói rõ là các ủy viên bộ chính trị Phan Diễn, Trương Tấn Sang và Phó thủ tướng Phạm Gia Khiêm cũng đã có lần cộng tác với CIA (!). T4 báo cáo rằng hai Bộ trưởng bộ nội vụ kế tiếp là Mai Chí Thọ và Bùi Thiện Ngộ cùng tướng Lê Văn Dũng (Chủ nhiệm Tổng cục chính trị) và bà Võ Thị Thắng (Tổng cục trưởng du lịch) cũng đã từng làm việc cho CIA (!).

Thượng tướng Nguyễn Nam Khánh nhận xét rằng cái báo cáo táo tợn này được thảo ra khi hai nhân vật M + A cảm thấy sắp bị về hưu hoàn toàn, nên ngay trước thềm Đại hội IX, họ đã âm mưu dựa vào Tổng cục 2 và quân đội làm một cuộc đảo chính quân sự, bắt giữ và kết tội tất cả các nhân vật trên đây, xây dựng một chính quyền mới được Bắc Kinh công khai yểm trợ mạnh mẽ. Cuối cùng mưu đồ này bị từ bỏ vì không ăn chắc, do vấp phải sự lạnh nhạt của phần lớn tư lệnh quân đội đang tại chức.

Sau Đại hội IX, khi hai ông Phan Diễn và Trần Đình Hoan đến gặp riêng hai ông cựu cố vấn Mười và Anh thông báo tình hình và nói đến việc tướng Giáp và tướng Nam Khánh vẫn yêu cầu giải quyết công khai vụ Tổng cục 2, ông Anh liền nổi gần như một cơn điên để nói rằng: sao các đồng chí không ra quyết định khai trừ Giáp và Nam Khánh về tội phá hoại sự đoàn kết của đảng? Phan Diễn lúc ấy là ủy viên thường trực Bộ chính trị, đã rất e ngại, can ngăn rằng: nếu khai trừ thì sẽ gặp khó khăn vì phải đưa ra bàn và lấy quyết định ở chi bộ cơ sở, mà chi bộ cơ sở lại ủng hộ họ. Sau đó để trả lời cho sự thách thức của Phủ Chúa, chi bộ đảng CS Cửa Nam đã họp và nhất trí bầu tướng Nam Khánh là “đảng viên xuất sắc” của năm 2004.

- Thư của Thượng tướng Nguyễn Nam Khánh, nguyên phó Chủ nhiệm Tổng cục chính trị Quân đội nhân dân. (10)

Sau thất bại này, Phủ Chúa không chịu nằm yên. Tổng cục 2 vẫn ngang nhiên mạnh tay đàn áp các chiến sỹ dân chủ, những nông dân oan ức mất đất mất nhà, kéo dài nhùng nhằng các vụ án tham nhũng lớn, đưa một trung tướng của họ vào chức Chánh án tòa án Nhân dân tối cao. Họ cũng vấp phải thất bại nặng. Tuy được tổng bí thư Nông Đức Mạnh tiếp sức, cuộc họp Trung ương trước Đại hội X đã từ chối không chấp nhận cho Nguyễn Chí Vịnh nhận chức Thứ trưởng quốc phòng, cũng đồng thời bác bỏ việc cho con trai Nông Đức Mạnh là Nông Quốc Tuấn vào ban chấp hành trung ương. Họ không còn muốn gì được nấy.

Hơn một năm nay, để giữ uy thế, vớt vát thể diện, hai ông già trên dưới 90 vẫn cố sống dai và tìm cách xuất hiện trong các buổi lễ long trọng để ngồi ở hàng đầu trong hội trường, trong buổi khai mạc Đại hội X cũng như khai mạc Quốc hội khóa XII, kỷ niệm Quốc khánh 2 tháng 9, cũng như kỷ niệm 90 năm Cách mạng tháng Mười Nga (1917). Xem ra sức sống dai dẳng của Phủ Chúa chỉ còn gửi gắm ở một tâm lý xã hội nước ta được cắm rễ khá sâu là tâm lý nhược tiểu, sùng bái và e sợ nước lớn, mặc dầu ông cha ta đã bao lần quật khởi đánh đuổi quân bành trướng phương Bắc, giữ vững nền độc lập.




Các phụ lục dẫn trong bài (tiếp theo Phần I, II, III):

(8) - Thư ngày 3-1-2004 của đại tướng Võ Nguyên Giáp.
(9) - Tài liệu Về Tổng cục II - Bộ Quốc Phòng;
(10) - Thư của thượng tướng Nguyễn Nam Khánh, nguyên Chủ nhiệm Tổng cục chính trị Quân đội Nhân dân Việt Nam.

Các bài Phụ lục trên đây đã được phổ biến rộng rãi, có thể tìm đọc trên các báo điện tử: Đối thoại, Ý kiến, Đàn Chim Việt, Thông Luận, Điện Thư Câu Lạc Bộ Dân chủ, Phát Tán (truy cập qua www.Saigonbao.com).



[ Trở lại ]

 Đọc những bài khác trong mục Chính trị - Xã hội Việt Nam  Trang in Trang in  Gởi điện thư Gởi điện thư

  
 
    Đăng Ý kiến của bạn về bài này?

   Ý kiến Bạn đọc
   (DCVOnline không chịu trách nhiệm về nội dung của những ý kiến đóng góp từ bạn đọc)

Re: Cung Vua và Phủ Chúa Hà Nội (Phần IV)
2008-05-08 00:53:38
Quoc


Đây là một trong "những cơn mưa dai dẳng làm trôi sụt đất trên các sườn đồi, làm lộ ra" (theo nhà văn DTH) những bộ mặt của những tên bán nuớc cầu vinh trong Bộ Chính Trị TW đảng CSVN. Xin các cơn mưa cứ tiếp tục dai dẳng cho đến khi nào "vùng bóng tối trùm phủ lên bầu trời xứ sở VN có thể tan biến, để lớp keo đen che mắt con người bị bong ra, cho phép họ nhìn thấy sự vật dưới ánh sáng bình thường..." Xin cầu chúc nhà "tạo mưa" Bùi Tín luôn mạnh khỏe và viết nhiều hơn nữa!


[ Trả lời ý kiến này | Đăng Ý kiến mới ]



Re: Cung Vua và Phủ Chúa Hà Nội (Phần IV)
2008-05-08 02:32:33
Tran


Hèn và nhu nhược nhất thế giới của cấp lảnh đạo CSVN. Thà chôn nắm xương tàn nơi đây chớ không bao giờ chấp nhận sống dưới chế độ Việt gian ĐCSVN. Một chế độ dã man tàn bạo với chính người Việt Nam nhưng mãi mãi là con rùa rút đầu của VGCS khi phải đối diện với mấy thằng chệt chìm xuồng


[ Trả lời ý kiến này | Đăng Ý kiến mới ]



Re: Cung Vua và Phủ Chúa Hà Nội (Phần IV)
2008-05-08 06:52:20
Phan Văn


Sau ngày cọng sản hànội cưởng chiếm miền Nam đến nay người dân nam bắc củng chung số phận họ chấp nhận làm nô lệ ngay trên quê hương mình để đổi lấy miến ăn, Tự do và Dân chủ khhông được người dân quan tâm người dân không nghỉ đến chuyện đấu tranh để đòi công lí công bằng trong xả hội dù chế độ đó đả làm cho xả hội băng họai vô đạo đức, mạnh được yếu thua lường gạc đủ chuyện nhất là kẻ có quyền hành trong tay tập đòan này chỉ biết làm giàu cho bản thân mình và bao che lẩn nhau, lí do vì không muốn hy sinh vì người khác, giờ thì hòan tòan khác hẳn vì kinh tế thị trường định hướng kiểu cọng sản chỉ tạo thêm cho cán bộ làm giàu một cách bất chánh, trục lợi đầu cơ bất chấp người dân có kham khổ nổi hay không? đứng trước tình hình vật giá leo thang lạm phát từng giờ người dân không thể nào khoanh tay chờ chết phải đấu tranh một cách cương quyết, nếu không muốn chết đói chết vì bệnh tật do thức ăn gây ra thì mọi người dân phải hành động, chế độ này còn thì ta chết chế độ này hết thì ta còn, đấu tranh để chống tham nhủng đấu tranh để chống sự bốc lột đấu tranh để chống vật giá leo thang, và đấu tranh để đòi quyến sống, nếu đầu óc còn sợ sệt mà không dám đấu tranh thì chuẩn bị làm con ma chết đói không phải nói để trù ẻo ai đó nhưng sự thật tại Việtnam là như vậy, chết vì thiên tai chết vì súng đạn có thể đổ thừa cho đế quốc Mỷ, nhưng chết vì thiếu dinh dưởng , chết vì đói khát thì bệnh tật không hỏi tội cọng sản hà nội thì hỏi tội ai ???


[ Trả lời ý kiến này | Đăng Ý kiến mới ]



Re: Cung Vua và Phủ Chúa Hà Nội (Phần IV)
2008-05-08 06:55:47
Phan Văn


Sau ngày cọng sản hànội cưởng chiếm miền Nam đến nay người dân nam bắc củng chung số phận họ chấp nhận làm nô lệ ngay trên quê hương mình để đổi lấy miến ăn, Tự do và Dân chủ khhông được người dân quan tâm người dân không nghỉ đến chuyện đấu tranh để đòi công lí công bằng trong xả hội dù cho chế độ đó đả làm cho xả hội băng họai vô đạo đức, mạnh được yếu thua lường gạc đủ chuyện nhất là kẻ có quyền hành trong tay tập đòan này chỉ biết làm giàu cho bản thân mình và bao che lẩn nhau, lí do vì không muốn mình hy sinh vì người khác, giờ thì hòan tòan khác hẳn vì kinh tế thị trường định hướng kiểu cọng sản chỉ tạo thêm cho cán bộ làm giàu một cách bất chánh, trục lợi đầu cơ bất chấp người dân có kham khổ nổi hay không? đứng trước tình hình vật giá leo thang lạm phát từng giờ người dân không thể nào khoanh tay chờ chết phải đấu tranh một cách cương quyết, nếu không muốn chết đói hay chết vì bệnh tật do thức ăn gây ra thì mọi người dân phải hành động, chế độ này còn thì ta chết chế độ này hết cai trị thì ta còn, đấu tranh để chống tham nhủng đấu tranh để chống sự bốc lột đấu tranh để chống vật giá leo thang, và đấu tranh để đòi quyến sống, nếu đầu óc còn sợ sệt mà không dám đấu tranh thì chuẩn bị làm con ma chết đói, không phải nói để trù ẻo ai đó nhưng sự thật tại Việtnam là như vậy, chết vì thiên tai chết vì súng đạn có thể đổ thừa cho đế quốc Mỷ, nhưng chết vì thiếu dinh dưởng , chết vì đói khát vì bệnh tật không hỏi tội cọng sản hà nội thì hỏi tội ai ???


[ Trả lời ý kiến này | Đăng Ý kiến mới ]



Re: Cung Vua và Phủ Chúa Hà Nội (Phần IV)
2008-05-08 07:54:08
Nguyễn Quân


Xin quí vị cẩn trọng. Từ khoảng ba ngày nay, mọt trojan có tên MS 06-014 đang phát tán qua trang chủ của DCVOnline. Loại virus này có tác hại như thế nào, xin dùng tên cùa nó rồi "google" đến các trang web có phần giải thích và các biện pháp khắc phục.
Mong BĐH có biện pháp.


[ Trả lời ý kiến này | Đăng Ý kiến mới ]



Re: Cung Vua và Phủ Chúa Hà Nội (Phần IV)
2008-05-08 14:53:04
khanh


Chính trị là phải mánh khoé , các chính trị gia nước nào cũng thế , điều cơ bản là thâm hiểm hay nông cạn thôi . Các chính trị gia Việt nam nếu có như vậy thì cũng thể hiện sự sâu sắc , văn minh và có trình độ hơn nhiêu so với mấy cụ nghị Ý , Đài Loan, Ucraina.... nhiều khi họ luôn biểu lộ sự bất đồng bằng thế Kungfu rất đầu đường xó chợ trong các cuộc họp .


[ Trả lời ý kiến này | Đăng Ý kiến mới ]


12
DCVOnline Copyright © 1999-2007 by DCV Inc.
PHP-Nuke Copyright © 2004 by Francisco Burzi