Càng suy ngẫm về
việc hai nhà báo ở Việt Nam vừa bị bắt, lại càng thấy ý nghĩa bài viết “
Tổ quốc trước cơn liệt-khùng nhân cách” của Hà Sĩ Phu mới đăng trên talawas gần đây. Đúng đây chỉ có thể là tư duy và hành động của những kẻ “vừa liệt vừa khùng”, và cũng đúng là sự báo hiệu thời điểm hết thuốc chữa rồi...
“Đại Nam Quốc Tự” là chùa? Tôi đã đọc
bài về “Đại Nam Quốc Tự” của Trần Kiêm Đoàn. Tôi hiểu qua phân tích trong bài, Trần Kiêm Đoàn không coi đó là chùa,
không phải và không xứng đáng là chùa của Phật giáo. Vậy trong đó người ta muốn thờ ai thì thờ, chẳng cần phải có ý kiến gì về việc đó.
Còn nếu ai
coi đó là chùa và có ý kiến thì lại là vấn đề khác.
Tôi không hiểu tại sao chẳng ai có ý kiến gì đối với bài viết “
Đại Nam QuốcTự trước nhu cầu văn hoá du lịch” của ông Trần Kiêm Ðoàn. Ông Trần Kiêm Ðoàn vốn là một huynh trưởng Gia đình Phật tử trước 1975, nhưng ông không có một chữ nào đả động tới việc Hồ Chí Minh được đặt lên bàn thờ trong chùa cùng với Đức Phật? Chẳng lẽ không ai thấy sự báng bổ này? Một người chủ trương bạo lực cách mạng cũng được kể là bậc đại thánh hay sao?
Hình như nhiều chùa bên Trung Quốc đã đem Mao Trạch Đông vào thờ. Nước ta bắt chước cũng là hợp “logic” chăng?
Thư pháp Nguyễn Như Phong (tiếp lời các ông
Nguyễn Minh Tường và
Minh Dinh)
Nhận xét về bài
phỏng vấn nhà văn Nguyễn Như Phong (về
Thư pháp chữ Việt), ông Nguyễn Minh Tường với văn phong lịch lãm chỉ phê bình khéo ông Nguyễn Như Phong là “nghe lầm” hoặc “kiến thức về chữ Hán của nhà văn Nguyễn Như Phong không thật vững chãi!”
Nghe vậy, lúc đầu tôi cũng tưởng trình độ Hán học của ông Nguyễn Như Phong nếu chưa đến độ “vững chãi” thì chắc cũng vào bậc không thể coi thường. Nhưng khi đọc Nguyễn Như Phong, thấy ông tự tin đến mức khoe mình được học hành đến nơi đến chốn và miệt thị người khác là: “những kẻ không biết gì”, “của rởm”, “không biết xấu hổ”, “Nếu gặp phải những ai hiểu biết thấu đáo tiếng Việt, tiếng Hán với đúng bản chất của nó thì những kẻ ấy sẽ không dám… to mồm”… thì tôi lại sinh nghi (vì có thể chính Nguyễn Như Phong rơi vào trường hợp đang “to mồm” ấy).
[1] Quả nhiên, đọc kỹ những dẫn chứng về kiến thức sai lầm của ông Nguyễn Như Phong (mà ông Nguyễn Minh Tường nhắc tới) thì tôi mới phì cười: Tay Như Phong này chuyên nghe lỏm, chữ Tác đánh chữ Tộ - chữ Ngộ đánh chữ Quá, sao không nghe ông Nguyễn Minh Tường nhắc nhở: “chớ nên ‘Cao đàm khoát luận’ về một vấn đề nào mà mình không nắm thật vững hoặc thậm chí mù tịt!”
Cũng chuyện ông Như Phong,
ông Minh Dinh thì nhắc đến câu ca dao “Thà dốt đặc cán mai, còn hơn hay chữ lỏng” (Lâu lắm mới lại được nghe khái niệm “hay chữ lỏng”).
Nghe ông Nguyễn Như Phong kịch liệt phê phán “thư pháp tiếng Việt” để say sưa luận về “thư pháp chữ Hán”, ai cũng nghĩ ông Nguyễn Như Phong này chắc phải là nhà thư pháp chữ Hán rất cao thủ.
Nhưng không, năm 2001, trong thư ngỏ gửi Nguyễn Như Phong
[2] , ông Hà Sĩ Phu đã viết về trình độ và tư cách thư pháp của ông Nguyễn Như Phong như sau:
“… Một tình tiết rất nhỏ ở cuối bài báo, Nguyễn Như Phong viết rằng trước lúc chia tay tôi ‘muốn xin’ anh ta một cái gì đó làm kỷ niệm! Và được anh ta viết cho một đôi câu đối chữ nho thì tôi đọc đi đọc lại một cách ‘thích thú!’
Này anh Nguyễn Như Phong, tôi xin anh bao giờ? Anh ra vẻ chữ nghĩa và chủ động ‘tặng’ tôi, vì lịch sự thì tôi cầm, chứ chữ nghĩa của anh ‘bất thành tự’ sao lại làm cho tôi ‘thích thú’ được. Tôi biết thừa anh là nhà báo Công an, anh vào gặp tôi như một sự phối hợp trong việc điều tra hỏi cung”.
(Hà Sĩ Phu là người trực tiếp bị thưởng thức thư pháp Nguyễn Như Phong, chữ ‘bất thành tự’ này xác minh nhận xét ‘hay chữ lỏng’ của ông Minh Dinh).
Tôi không bàn đến những tài năng khác của nhà văn Nguyễn Như Phong, nhưng chẳng ai bắt mình phải giỏi về một lĩnh vực mà mình không biết. Ai cũng có lúc dại, nhưng ông Nguyễn Như Phong đã dại, đã liều, lại chậm rút kinh nghiệm. Ông cứ viết “Chạy án” là món nhà nghề của mình thì trúng quá, chạy sang Hán học là vùng ông “không nắm thật vững hoặc thậm chí mù tịt!” (mà lại khinh người) thì rách việc là phải.
[1]Nhà báo Nguyễn Như Phong: “Phải nghiêm cấm những thí nghiệm đối với chữ Quốc ngữ!” Mai Quốc Ấn (VieTimes)Thứ năm, 4/10/2007
[2]Hà Sĩ Phu, Thư ngỏ gửi nguyễn Như Phong,
http://www.hasiphu.com/vuanIV_47.html